tí zhào nán qīng yú shān
题赵南卿愚山 🔈
愚山山上谪仙徒,到底真愚却不愚。
山色长供诗料富,山居赢得俗尘无。
逍遥天地南华子,隠约箪瓢陋巷癯。
定力不同山不改,一生双眼不渠孤。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
愚山山上謫仙徒,到底真愚却不愚。
山色長供詩料富,山居贏得俗塵無。
逍遥天地南華子,隠約簞瓢陋巷癯。
定力不同山不改,一生雙眼不渠孤。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
愚山山上谪仙徒,虽然身在愚山山上修行成仙,但是否真的愚昧却难以断定。
山色长久供诗料丰富,山居生活使他得以远离尘世纷扰。
逍遥自在于天地之间,是南华子(指南华山)的逍遥自在之士,生活简陋,只有箪瓢陋巷。
他的定力超然不凡,山中岁月不会改变他的心境,一生守护双眼也不感到孤独。
总结:
诗人描述了谪仙愚山山上的生活,他虽然山居淡泊,但定力卓然,心境安宁。这首诗反映了山中逍遥自在的生活和修行者的豁达心态。
徐元杰的诗:
相关诗词:
登愚卿无尽藏再用韵呈愚卿 (dēng yú qīng wú jìn cáng zài yòng yùn chéng yú qīng)
白云故遶青原寺,青竹深藏白鹭洲。
物外未能穷往迹,眼中欣复对诗流。
功名邂逅何嗟晚,岁月侵寻直漫遒。
拟尽崎岖仍窈窕,几时扶策更挐舟。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
送愚卿兼简鲁卿卓卿 (sòng yú qīng jiān jiǎn lǔ qīng zhuó qīng)
逢人尽道为官去,为访名山只有君。
屦底冲残大仰雪,笔头带得祝融云。
区区自誓王逸少,历历卧游宗少文。
归见二难应细说,恨余佳处阻平分。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
寄周愚卿兄弟 (jì zhōu yú qīng xiōng dì)
渚花飘锦已残春,几对江山思故人。
邂逅欲书书不得,醒狂於此见天真。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
周愚卿同内子游仰山南岳後予一日行途中寄之 (zhōu yú qīng tóng nèi zǐ yóu yǎng shān nán yuè hòu yǔ yī rì xíng tú zhōng jì zhī)
溟蒙初莫辨,飘洒忽成妍。
地岂三千界,山迷尺五天。
画图宁有此,言句可无传。
却恨与周子,行差一日先。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
正月十九日四更起读朱文公年谱至天大明赋十二首 其九 (zhēng yuè shí jiǔ rì sì gèng qǐ dú zhū wén gōng nián pǔ zhì tiān dà míng fù shí èr shǒu qí jiǔ)
四世东南保太平,有君无相庙堂轻。
具知人眼识朱子,独赵汝愚陈俊卿。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
寄周愚卿 (jì zhōu yú qīng)
买得武夷毛竹杖,忽思江外友于人。
青原若访常荷屋,助尔扶携觅句新。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
嘲道士(题拟) 一 (cháo dào shì tí nǐ yī)
般若非愚智,破愚叹为智。
道士若亡愚,我智药亦遗。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
题亚愚江浙纪行集句诗 (tí yà yú jiāng zhè jì xíng jí jù shī)
未於诗上着工夫,争把疏愚敌亚愚。
只盍金沙分半席,归舟能用几钱租。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
寄愚卿二首 其二 (jì yú qīng èr shǒu qí èr)
马甘荐秣自投鞿,巧弹何曾射倦飞。
风急正看蛛去网,雨酣还见螘争围。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
寄愚卿二首 其一 (jì yú qīng èr shǒu qí yī)
江边栏槛竹中斋,缘我频能扫又开。
茅屋苍苔唤归去,来禽青李待书来。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平仄平仄仄,平平平仄仄平平。
平平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。