tí yǒng fú sì lín huái tíng
题永福寺临淮亭 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 顾非熊 (gù fēi xióng)

淮上前朝寺,因公始建亭。
虽无山可望,多有鹤堪听。
引客闲垂钓,看僧静灌瓶。
带潮秋见月,隔竹晓闻经。
水气侵衣冷,苹风入座馨。
路逢沙獭上,船值海人停。
砧杵鸣孤戍,乌鸢下远汀。
连波芳草阔,极目暮天青。
创置嗟心匠,幽栖得地形。
常来劝农事,赖此近郊垧。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

huái shàng qián cháo sì , yīn gōng shǐ jiàn tíng 。
suī wú shān kě wàng , duō yǒu hè kān tīng 。
yǐn kè xián chuí diào , kàn sēng jìng guàn píng 。
dài cháo qiū jiàn yuè , gé zhú xiǎo wén jīng 。
shuǐ qì qīn yī lěng , píng fēng rù zuò xīn 。
lù féng shā tǎ shàng , chuán zhí hǎi rén tíng 。
zhēn chǔ míng gū shù , wū yuān xià yuǎn tīng 。
lián bō fāng cǎo kuò , jí mù mù tiān qīng 。
chuàng zhì jiē xīn jiàng , yōu qī dé dì xíng 。
cháng lái quàn nóng shì , lài cǐ jìn jiāo shǎng 。

題永福寺臨淮亭

—— 顧非熊

淮上前朝寺,因公始建亭。
雖無山可望,多有鶴堪聽。
引客閑垂釣,看僧靜灌瓶。
帶潮秋見月,隔竹曉聞經。
水氣侵衣冷,蘋風入座馨。
路逢沙獺上,船值海人停。
砧杵鳴孤戍,烏鳶下遠汀。
連波芳草闊,極目暮天青。
創置嗟心匠,幽棲得地形。
常來勸農事,賴此近郊坰。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

huái shàng qián cháo sì , yīn gōng shǐ jiàn tíng 。
suī wú shān kě wàng , duō yǒu hè kān tīng 。
yǐn kè xián chuí diào , kàn sēng jìng guàn píng 。
dài cháo qiū jiàn yuè , gé zhú xiǎo wén jīng 。
shuǐ qì qīn yī lěng , píng fēng rù zuò xīn 。
lù féng shā tǎ shàng , chuán zhí hǎi rén tíng 。
zhēn chǔ míng gū shù , wū yuān xià yuǎn tīng 。
lián bō fāng cǎo kuò , jí mù mù tiān qīng 。
chuàng zhì jiē xīn jiàng , yōu qī dé dì xíng 。
cháng lái quàn nóng shì , lài cǐ jìn jiāo shǎng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
淮河上游,在前朝时修建的一座寺庙,为了公共事务而兴建了一座亭子。
虽然没有高山可以望见,但有很多鹤飞过,可供欣赏。
引导着游客悠闲地垂钓,观赏僧侣静静地灌溉花瓶。
带着潮湿的气息,秋天能看到明亮的月光,隔着竹林可以听到清晨的佛经声。
水气渗透衣裳,让人感到寒冷,苹果的香风飘进座位上,散发着宜人的气息。
路上遇到海獭爬上岸,船上停靠着渔民。
砧板和杵杵打出寂寞的鼓声,乌鸦和鹞鹰飞过远处的沙洲。
水草连绵茂盛,望向远处的天空渐渐变青。
建造这座寺庙可谓是悲叹心灵的工匠,找到了这片幽静的栖身之地。
常常前来劝勉农民务农,多亏了这座靠近乡间的亭子。

赏析:这首题永福寺临淮亭的诗由顾非熊创作,表现了一个宁静、恬淡的山水寺庙景致。诗人以淮水前的永福寺为题材,写出了一幅宁静祥和的山水田园画面。
首节描写了永福寺前的亭子,虽然地势平坦,但却有鹤鸣相伴,使得这个地方也充满了灵性和生气。接着,诗人写到了不同人物的休闲场景,有客人在垂钓,有僧人在宁静地灌水,展示了这里的宁静与恬淡。
诗中还涉及了一系列自然景物,如秋天的月色、潮水、苹果风、沙獭、海人、孤戍、乌鸢等,这些元素都为诗中增添了生动的画面,使读者仿佛身临其境。
最后,诗人表达了他对这个地方的喜爱,认为这里是一个宜居的地方,适合农事,可以享受丰收的果实。整首诗以写景、抒怀为主,旨在赞美这个宁静美丽的山水景致,让读者感受到诗人对大自然的热爱和对宁静生活的向往。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者顾非熊介绍:🔈

顾非熊,况之子,性滑稽,好凌轹,困举场三十年。穆宗长庆中,登进士第,累佐使府。大中间,爲盱眙尉。慕父风,弃官隐茅山。诗一卷。 查看更多>>

顾非熊的诗:

相关诗词:

永福寺 (yǒng fú sì)

朝代:宋    作者: 黄甲

永福丛林古道场,烟霞深处白云堂。
木鱼堂下常虚设,击动龙王无处藏。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

动物

成都人为新修福成寺谣(题拟) (chéng dōu rén wéi xīn xiū fú chéng sì yáo tí nǐ )

朝代:唐    作者: 佚名

昔公去此,福成以毁。
今公重还,福成复完。
民安军治,亦如此寺。
(见《刘宾客文集》卷四《成都府新修福成寺记》)。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

同元明过洪福寺戏题 (tóng yuán míng guò hóng fú sì xì tí)

朝代:宋    作者: 黄庭坚

洪福僧园拂绀纱,旧题尘壁似昏鸦。
春残已是风和雨,更着游人撼落花。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

淮亭小饮 (huái tíng xiǎo yǐn)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

山气复清淮,亭临乱石开。
旅愁无处避,春色为谁来。
酒赖啼莺送,歌随去雁哀。
相携聊一醉,休使壮心摧。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

华亭明行院 (huá tíng míng xíng yuàn)

朝代:宋    作者: 释居简

三女冈边寺,楼台旧鬰峩。
近郊闻梵放,陆地出芬陁。
天福虽营刹,中原尚枕戈。
烟尘绝淮海,熨帖看鲸波。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

题永忻寺影堂 (tí yǒng xīn sì yǐng táng)

朝代:唐    作者: 项斯

不遇修寺日,无钱入影堂。
故来空礼拜,临去重添香。
僧得名难近,灯传火已长。
发心依止後,借住有邻房。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

广福寺 (guǎng fú sì)

朝代:宋    作者: 王建

小松新桧未成行,劝督栽培想上方。
檐外老榕知几岁,亭亭孤立傲风霜。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

游玉尺山寺 (yóu yù chǐ shān sì)

朝代:宋    作者: 程师孟

永日清阴喜独来,野僧题石作吟台。
无诗可比顔光禄,每忆登临却自回。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

杨伯时李子永潘茂洪同游安福寺诗 (yáng bǎi shí lǐ zǐ yǒng pān mào hóng tóng yóu ān fú sì shī)

朝代:宋    作者: 张鎡

湖滨初试暮春衣,缘迳钟残到寺迟。
二月梅花还傍竹,一时游客总能诗。
横栏着砚争濡墨,断石缘蒲静看池。
莫问隣亭是谁筑,山园持酒本幽期。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

题淮上亭子 (tí huái shàng tíng zǐ)

朝代:宋    作者: 吕本中

亭下长淮百尺深,亭前双树老侵寻。
暮云秋雁且南北,断垄荒园无古今。
露草欲随霜草尽,归樯时度去樯阴。
秋风未满鲈鱼兴,更有江湖万里心。

平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。