tí chén tuán tí bì tú
题陈抟题壁图 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 艾性夫 (ài xìng fū)

长松梢梢老烟雾,瀑泉飞落千丈布。
树精摇手不敢呵,雅是仙人熟眠处。
睡蛇未死惊起来,风吹野服冠崔嵬。
双髽窣窣磨老瓦,墨汁湑湑翻莓苔。
一翁拥篲供扫壁,一翁耸膊观落笔。
欲写未写方昂头,野趣含秋正萧瑟。
先生壮志神龙骧,欲跨八表提天纲。
市衢呼酒沃侠客,岂肯老死苍山傍。
忽来馿上听鸣镝,中原王气开皇极。
心事西峰一首诗,真人自在陈桥驿。

○平平平仄平仄,仄平平仄平仄仄。
仄平平仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄平仄平,平○仄仄○平○。
平平仄仄○仄仄,仄仄平平平平平。
仄平仄仄仄仄仄,仄平仄仄○仄仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平平○平仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄仄仄,仄仄仄仄○平仄。
仄平平仄○平仄,○平○仄平平仄。
平仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。

cháng sōng shāo shāo lǎo yān wù , pù quán fēi luò qiān zhàng bù 。
shù jīng yáo shǒu bù gǎn hē , yǎ shì xiān rén shú mián chù 。
shuì shé wèi sǐ jīng qǐ lái , fēng chuī yě fú guān cuī wéi 。
shuāng zhuā sū sū mó lǎo wǎ , mò zhī xǔ xǔ fān méi tái 。
yī wēng yōng huì gòng sǎo bì , yī wēng sǒng bó guān luò bǐ 。
yù xiě wèi xiě fāng áng tóu , yě qù hán qiū zhèng xiāo sè 。
xiān shēng zhuàng zhì shén lóng xiāng , yù kuà bā biǎo tí tiān gāng 。
shì qú hū jiǔ wò xiá kè , qǐ kěn lǎo sǐ cāng shān bàng 。
hū lái lú shàng tīng míng dí , zhōng yuán wáng qì kāi huáng jí 。
xīn shì xī fēng yī shǒu shī , zhēn rén zì zài chén qiáo yì 。

动物

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

长长的松树梢头笼罩着古老的烟雾,犹如瀑布泉水飞舞而下,如千丈的布帛。
树精轻摆着手,不敢呵出声音,这雅致正是仙人熟睡的居所。
正在沉睡的蛇受了惊吓,急忙卷起野服,冠帽如崔嵬山峰。
两只手窸窸窣窣地磨着老瓦片,墨汁淋漓地涂抹,将瓦片上的莓苔翻滚不止。
一位老者拥着篲(扫帚)在壁上扫除,另一位老者高高耸起胳膊,凝神观看落笔的动作。
刚要动笔写,却突然抬起头,野趣隐含在秋风中,正是凄凉寂寞的季节。
先生怀着壮志,如神龙腾飞,欲跨越八方,提起天纲。
在市衢大声呼唤酒,豪气如侠客,岂肯老死在苍山之旁。
突然前来传来马蹄声和弓弩的鸣镝声,中原王气展现至极。
心中的事情化为一首诗,像真人一般自在地在陈桥驿留下。

全诗写景描写以及人物情感,表达了壮志凌云的情怀和追求,以及对于自然、时光和命运的感悟,最后化作一首诗歌,表达出真人自在的心态。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者艾性夫介绍:🔈

艾性夫(《四库全书》据《江西通志》作艾性,并谓疑传刻脱一夫字),字天谓,抚州(今属江西)人。宋末曾应科举,曾否入仕不详。以能诗与叔可(无可)、宪可(元德)并称“抚州三艾”。宋亡,浪游各地,与遗民耆老多有结交,斥仕元者爲“兽心犹办死报主,人面却甘生事仇”(《义马冢》),挽谢枋得诗称“千古六经俱扫地,独公一柱肯擎天”。据明曹安《谰言长语》谓於成化五年在元江见一诗集,署江浙道提举艾性夫作,知其晚年亦曾仕元。核诸集中《留城寄旷翁》“吾年七十入城府,君更老吾仍出山,早岁相期作深隠,至今头白未能闲”,当指出仕事。有《剩语》及《孤山晚稿》,已佚。清四库馆臣据《永乐大典》辑爲《剩语》二卷。 艾性夫诗,以影印文... 查看更多>>

艾性夫的诗:

相关诗词:

周世宗时被召作(题拟) (zhōu shì zōng shí bèi zhào zuò tí nǐ )

朝代:唐    作者: 陈抟

草泽吾皇诏,图南抟姓陈。
三峰十年客。
四海一闲人。
世态从来薄,诗情自得真。
超然居物外,何必使为臣。
(见陶岳《五代史补》卷五。
)。

○平平平仄平仄,仄平平仄平仄仄。
仄平平仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄平仄平,平○仄仄○平○。
平平仄仄○仄仄,仄仄平平平平平。
仄平仄仄仄仄仄,仄平仄仄○仄仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平平○平仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄仄仄,仄仄仄仄○平仄。
仄平平仄○平仄,○平○仄平平仄。
平仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。

题俞公岩 (tí yú gōng yán)

朝代:唐    作者: 陈抟

万事若在手,百年聊称情。
他时南[面](岳)去,记得此岩名。
(见《舆地纪胜》卷八五《均州》。
)(〖1〗《邵氏闻见录》卷七云:「华山隐士陈抟,字图南,唐长兴中进士,游四方,有大志,隐武当山诗云:『他年南面去,记得此山名。
』本朝张邓公改『南面』为『南岳』,题其後云:『藓壁题诗志何大,可怜今老华图南。
』盖唐末时诗也。
」)。

○平平平仄平仄,仄平平仄平仄仄。
仄平平仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄平仄平,平○仄仄○平○。
平平仄仄○仄仄,仄仄平平平平平。
仄平仄仄仄仄仄,仄平仄仄○仄仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平平○平仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄仄仄,仄仄仄仄○平仄。
仄平平仄○平仄,○平○仄平平仄。
平仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。

辞上归进诗 (cí shàng guī jìn shī)

朝代:宋    作者: 陈抟

草泽吾皇诏,图南抟姓陈。
三峰千载客,四海一闲人。
世态从来薄,诗情自得真。
乞全麞鹿性,何处不称臣。

○平平平仄平仄,仄平平仄平仄仄。
仄平平仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄平仄平,平○仄仄○平○。
平平仄仄○仄仄,仄仄平平平平平。
仄平仄仄仄仄仄,仄平仄仄○仄仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平平○平仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄仄仄,仄仄仄仄○平仄。
仄平平仄○平仄,○平○仄平平仄。
平仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。

题李公麟山庄图 陈彭漈 (tí lǐ gōng lín shān zhuāng tú chén péng jì)

朝代:宋    作者: 苏辙

苍壁立精铁,县泉泻天绅。
山行见已久,指与未来人。

○平平平仄平仄,仄平平仄平仄仄。
仄平平仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄平仄平,平○仄仄○平○。
平平仄仄○仄仄,仄仄平平平平平。
仄平仄仄仄仄仄,仄平仄仄○仄仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平平○平仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄仄仄,仄仄仄仄○平仄。
仄平平仄○平仄,○平○仄平平仄。
平仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。

次韵孔舍人曝书 (cì yùn kǒng shè rén pù shū)

朝代:宋    作者: 张耒

图书陈秘奥,樽俎肆雍容。
玉殿朝回客,蓬山深处峰。
探囊图轴旧,题壁姓名重。
盛世年年事,新篇莫厌供。

○平平平仄平仄,仄平平仄平仄仄。
仄平平仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄平仄平,平○仄仄○平○。
平平仄仄○仄仄,仄仄平平平平平。
仄平仄仄仄仄仄,仄平仄仄○仄仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平平○平仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄仄仄,仄仄仄仄○平仄。
仄平平仄○平仄,○平○仄平平仄。
平仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。

题寒光雪嶂图 (tí hán guāng xuě zhàng tú)

朝代:宋    作者: 陈造

曀寒流覆绝壁,君才得想像间。
输我一庵渔浦,雪中真看江山。

○平平平仄平仄,仄平平仄平仄仄。
仄平平仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄平仄平,平○仄仄○平○。
平平仄仄○仄仄,仄仄平平平平平。
仄平仄仄仄仄仄,仄平仄仄○仄仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平平○平仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄仄仄,仄仄仄仄○平仄。
仄平平仄○平仄,○平○仄平平仄。
平仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。

题陈西老画蜀山图 (tí chén xī lǎo huà shǔ shān tú)

朝代:宋    作者: 徐玑

壁立青山带峡溪,闲云尽日自高低。
知他春树深多少,应有清猿在里啼。

○平平平仄平仄,仄平平仄平仄仄。
仄平平仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄平仄平,平○仄仄○平○。
平平仄仄○仄仄,仄仄平平平平平。
仄平仄仄仄仄仄,仄平仄仄○仄仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平平○平仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄仄仄,仄仄仄仄○平仄。
仄平平仄○平仄,○平○仄平平仄。
平仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。

题超化寺壁 (tí chāo huà sì bì)

朝代:宋    作者: 晁冲之

曲池风定碧澜平,小白鱼如镜里行。
水竹再来应试我,壁间不用更题名。

○平平平仄平仄,仄平平仄平仄仄。
仄平平仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄平仄平,平○仄仄○平○。
平平仄仄○仄仄,仄仄平平平平平。
仄平仄仄仄仄仄,仄平仄仄○仄仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平平○平仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄仄仄,仄仄仄仄○平仄。
仄平平仄○平仄,○平○仄平平仄。
平仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。

书山壁 (shū shān bì)

朝代:宋    作者: 刘克庄

斸地栽林自起坟,一灯精舍疏玄文。
诗成莫洒酒家壁,题徧青山题白云。

○平平平仄平仄,仄平平仄平仄仄。
仄平平仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄平仄平,平○仄仄○平○。
平平仄仄○仄仄,仄仄平平平平平。
仄平仄仄仄仄仄,仄平仄仄○仄仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平平○平仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄仄仄,仄仄仄仄○平仄。
仄平平仄○平仄,○平○仄平平仄。
平仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。

往年稠桑曾丧白马题诗厅壁今来尚存又复感怀更题绝句 (wǎng nián chóu sāng céng sàng bái mǎ tí shī tīng bì jīn lái shàng cún yòu fù gǎn huái gèng tí jué jù)

朝代:唐    作者: 白居易

路傍埋骨蒿草合,壁上题诗尘藓生。
马死七年犹怅望,自知无乃太多情。

○平平平仄平仄,仄平平仄平仄仄。
仄平平仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄平仄平,平○仄仄○平○。
平平仄仄○仄仄,仄仄平平平平平。
仄平仄仄仄仄仄,仄平仄仄○仄仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平平○平仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄仄仄,仄仄仄仄○平仄。
仄平平仄○平仄,○平○仄平平仄。
平仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。