luàn lí
乱离 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 孟郊 (mèng jiāo)

天下无义剑,中原多疮痍。
哀哀陆大夫,正直神反欺。
子路已成血,嵇康今尚嗤。
为君每一恸,如剑在四肢。
折羽不复飞,逝水不复归。
直松摧高柯,弱蔓将何依。
朝为春日欢,夕为秋日悲。
泪下无尺寸,纷纷天雨丝。
积怨成疾疹,积恨成狂痴。
怨草岂有边,恨水岂有涯。
怨恨驰我心,茫茫日何之。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

tiān xià wú yì jiàn , zhōng yuán duō chuāng yí 。
āi āi lù dài fū , zhèng zhí shén fǎn qī 。
zǐ lù yǐ chéng xuè , jī kāng jīn shàng chī 。
wèi jūn měi yī tòng , rú jiàn zài sì zhī 。
zhé yǔ bù fù fēi , shì shuǐ bù fù guī 。
zhí sōng cuī gāo kē , ruò màn jiāng hé yī 。
cháo wèi chūn rì huān , xī wèi qiū rì bēi 。
lèi xià wú chǐ cùn , fēn fēn tiān yǔ sī 。
jī yuàn chéng jí zhěn , jī hèn chéng kuáng chī 。
yuàn cǎo qǐ yǒu biān , hèn shuǐ qǐ yǒu yá 。
yuàn hèn chí wǒ xīn , máng máng rì hé zhī 。

亂離

—— 孟郊

天下無義劍,中原多瘡痍。
哀哀陸大夫,正直神反欺。
子路已成血,嵇康今尚嗤。
爲君每一慟,如劍在四肢。
折羽不復飛,逝水不復歸。
直松摧高柯,弱蔓將何依。
朝爲春日歡,夕爲秋日悲。
淚下無尺寸,紛紛天雨絲。
積怨成疾疹,積恨成狂癡。
怨草豈有邊,恨水豈有涯。
怨恨馳我心,茫茫日何之。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

tiān xià wú yì jiàn , zhōng yuán duō chuāng yí 。
āi āi lù dài fū , zhèng zhí shén fǎn qī 。
zǐ lù yǐ chéng xuè , jī kāng jīn shàng chī 。
wèi jūn měi yī tòng , rú jiàn zài sì zhī 。
zhé yǔ bù fù fēi , shì shuǐ bù fù guī 。
zhí sōng cuī gāo kē , ruò màn jiāng hé yī 。
cháo wèi chūn rì huān , xī wèi qiū rì bēi 。
lèi xià wú chǐ cùn , fēn fēn tiān yǔ sī 。
jī yuàn chéng jí zhěn , jī hèn chéng kuáng chī 。
yuàn cǎo qǐ yǒu biān , hèn shuǐ qǐ yǒu yá 。
yuàn hèn chí wǒ xīn , máng máng rì hé zhī 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
天下没有正义的剑,中原地区多是创伤和病痛。
哀哀啊,陆大夫啊,他正直无私,神明不欺。
子路已经成为了血的形象,而嵇康如今还在嘲笑。
为了君主,每次悲伤都像是四肢上的剑刺。
折断的羽毛不能再飞翔,逝去的水不能再回归。
高大的松树摧毁了顶端的柯叶,柔弱的蔓藤将何处依附。
早晨是春日的欢乐,晚上是秋日的悲哀。
泪水不停地流下,多如天空中的丝雨纷飞。
积聚的怨恨变成了疾病和疮痛,积聚的憎恨变成了疯狂和迷失。
怨恨之草岂能有边界,愤怒之水岂能有尽头。
怨恨和憎恨纷扰着我的内心,茫茫然,我将何去何从。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者孟郊介绍:🔈

孟郊,字东野,湖州武康人。少隐嵩山,性介,少谐合。韩愈一见爲忘形交。年五十,得进士第,调溧阳尉。县有投金濑、平陵城,林薄蒙翳,下有积水。郊间往坐水旁,裴回赋诗,曹务多废,令白府以假尉代之,分其半奉。郑余庆爲东都留守,署水陆转运判官。余庆镇兴元,奏爲参谋,卒,张籍私諡曰贞曜先生。郊爲诗有理致,最爲愈所称。然思苦奇涩,李观亦论其诗曰“高处在古无上,平处下顾二谢”云。集十卷,今编诗十卷。 查看更多>>

孟郊的诗:

相关诗词:

避乱 (bì luàn)

朝代:唐    作者: 司空图

离乱身偶在,窜迹任浮沈。
虎暴荒居逈,萤孤黑夜深。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

黄陵庙 (huáng líng miào)

朝代:宋    作者: 陆士规

东风吹草绿离离,路入黄陵古庙西。
帝子不知春又去,乱山无主鹧鸪啼。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

题清镜寺留别 (tí qīng jìng sì liú bié)

朝代:唐    作者: 陈羽

路入千山愁自知,雪花撩乱压松枝。
世人并道离别苦,谁信山僧轻别离。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

送刘方石归旴江 其一 (sòng liú fāng shí guī xū jiāng qí yī)

朝代:宋    作者: 王同祖

岁云暮矣始成行,珍重刘公半月程。
四海干戈风物改,乱离时节别离轻。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

题长安酒肆壁三绝句 三 (tí cháng ān jiǔ sì bì sān jué jù sān)

朝代:唐    作者: 锺离权

莫厌追欢笑语频,寻思离乱好伤神。
闲来屈指从头数,得见清平有几人。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

余年二十余即有二毛盖乱离间关所致感而有作 (yú nián èr shí yú jí yǒu èr máo gài luàn lí jiàn guān suǒ zhì gǎn ér yǒu zuò)

朝代:宋    作者: 汪炎昶

两鬓宁逃雪色明,何须种种即关情。
故应弱质生来早,未信穷愁染得成。
偶脱乱离真已幸,更添憔悴亦休惊。
镜中幸有朱顔在,尚用孤怀起不平。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

乱後途中 (luàn hòu tú zhōng)

朝代:唐    作者: 李山甫

乱离寻故园,朝市不如村。
恸哭翻无泪,颠狂觉少魂。
诸侯贪割据,羣盗恣幷吞。
为问登坛者,何年答汉恩。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

长干塘别徐茂才 (cháng gān táng bié xú mào cái)

朝代:唐    作者: 韦庄

乱离时节别离轻,别酒应须满满倾。
才喜相逢又相送,有情争得似无情。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

建炎己酉十二月五日避乱鸽湖山十绝句 其九 (jiàn yán jǐ yǒu shí èr yuè wǔ rì bì luàn gē hú shān shí jué jù qí jiǔ)

朝代:宋    作者: 王庭珪

岩下逢人说乱离,十年眼底厌旌旗。
边尘复暗江南路,堪羡山僧总不知。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

兵乱後自嬄杂诗 其二五 (bīng luàn hòu zì yī zá shī qí èr wǔ)

朝代:宋    作者: 吕本中

乱离仍再岁,未敢有吾庐。
林下休官久,草间求活初。
迹虽寄戎旅,心已混樵渔。
吉语来何晚,将军□素书。

平仄平仄仄,○平平平平。
平平仄仄平,○仄平仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄仄仄,○仄仄仄平。
○仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄平平平平,仄仄○平平。
平平平仄平,仄平平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄仄平仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平平仄平平。

抒情 咏物