jì tí hóng zhōu pān yán zhī jiā yuán qīng yì lóu
寄题洪州潘延之家园清逸楼 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 郭祥正 (guō xiáng zhèng)

南昌城中潘令宅,清逸楼高二千赤。
斜飞四角河汉躔,密排万瓦鸳鸯碧。
楼中至乐无人知,扫尽寰区别名迹。
霜华吹月雁横空,湖水浸天秋一色。
橹声断,渔歌起,西山却在芦花里。
行客纷纷嗟白头,缨尘不解沧浪洗。
爱君年少先拂衣,古人归去无今时。
上有明明垂衣之尧舜,下有错落戴主之皐夔。
湟中不用一箫取,缭绕驿道通犍为。
更看牧马天山草,澡心雪耻幽燕儿。
朝廷大业昔未有,志士独往吾何讥。
陶彭泽,阮步兵,回首晋道方飘零。
丝桐欲弹悲思盈,岂如潘令逢昇平。
倚栏一醉弦索鸣,红绡燃蜜烂华星,玉人舞彻东方明。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。

nán chāng chéng zhōng pān lìng zhái , qīng yì lóu gāo èr qiān chì 。
xié fēi sì jiǎo hé hàn chán , mì pái wàn wǎ yuān yāng bì 。
lóu zhōng zhì lè wú rén zhī , sǎo jìn huán qū bié míng jì 。
shuāng huá chuī yuè yàn héng kōng , hú shuǐ jìn tiān qiū yī sè 。
lǔ shēng duàn , yú gē qǐ , xī shān què zài lú huā lǐ 。
xíng kè fēn fēn jiē bái tóu , yīng chén bù jiě cāng làng xǐ 。
ài jūn nián shào xiān fú yī , gǔ rén guī qù wú jīn shí 。
shàng yǒu míng míng chuí yī zhī yáo shùn , xià yǒu cuò luò dài zhǔ zhī gāo kuí 。
huáng zhōng bù yòng yī xiāo qǔ , liáo rào yì dào tōng qián wéi 。
gèng kàn mù mǎ tiān shān cǎo , zǎo xīn xuě chǐ yōu yàn ér 。
cháo tíng dà yè xī wèi yǒu , zhì shì dú wǎng wú hé jī 。
táo péng zé , ruǎn bù bīng , huí shǒu jìn dào fāng piāo líng 。
sī tóng yù tán bēi sī yíng , qǐ rú pān lìng féng shēng píng 。
yǐ lán yī zuì xián suǒ míng , hóng xiāo rán mì làn huá xīng , yù rén wǔ chè dōng fāng míng 。

寄題洪州潘延之家園清逸樓

—— 郭祥正

南昌城中潘令宅,清逸樓高二千赤。
斜飛四角河漢躔,密排萬瓦鴛鴦碧。
樓中至樂無人知,掃盡寰區别名跡。
霜華吹月雁横空,湖水浸天秋一色。
櫓聲斷,漁歌起,西山却在蘆花裏。
行客紛紛嗟白頭,纓塵不解滄浪洗。
愛君年少先拂衣,古人歸去無今時。
上有明明垂衣之堯舜,下有錯落戴主之皐夔。
湟中不用一簫取,繚繞驛道通犍爲。
更看牧馬天山草,澡心雪恥幽燕兒。
朝廷大業昔未有,志士獨往吾何譏。
陶彭澤,阮步兵,回首晉道方飄零。
絲桐欲彈悲思盈,豈如潘令逢昇平。
倚欄一醉弦索鳴,紅綃燃蜜爛華星,玉人舞徹東方明。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。

nán chāng chéng zhōng pān lìng zhái , qīng yì lóu gāo èr qiān chì 。
xié fēi sì jiǎo hé hàn chán , mì pái wàn wǎ yuān yāng bì 。
lóu zhōng zhì lè wú rén zhī , sǎo jìn huán qū bié míng jì 。
shuāng huá chuī yuè yàn héng kōng , hú shuǐ jìn tiān qiū yī sè 。
lǔ shēng duàn , yú gē qǐ , xī shān què zài lú huā lǐ 。
xíng kè fēn fēn jiē bái tóu , yīng chén bù jiě cāng làng xǐ 。
ài jūn nián shào xiān fú yī , gǔ rén guī qù wú jīn shí 。
shàng yǒu míng míng chuí yī zhī yáo shùn , xià yǒu cuò luò dài zhǔ zhī gāo kuí 。
huáng zhōng bù yòng yī xiāo qǔ , liáo rào yì dào tōng qián wéi 。
gèng kàn mù mǎ tiān shān cǎo , zǎo xīn xuě chǐ yōu yàn ér 。
cháo tíng dà yè xī wèi yǒu , zhì shì dú wǎng wú hé jī 。
táo péng zé , ruǎn bù bīng , huí shǒu jìn dào fāng piāo líng 。
sī tóng yù tán bēi sī yíng , qǐ rú pān lìng féng shēng píng 。
yǐ lán yī zuì xián suǒ míng , hóng xiāo rán mì làn huá xīng , yù rén wǔ chè dōng fāng míng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
南昌城中有一座潘令的宅院,宅院中有一座清逸的楼阁,高耸入云,比起赤红的夕阳还要高二千尺。楼阁斜飞着四角,好似河汉天河的轨迹,屋顶密密麻麻排列着万片瓦片,像是成群的鸳鸯在碧绿的湖水上荡漾。

在楼中的至乐之事,却无人知晓,把天下各地的名胜古迹都一扫而空。当霜华吹拂着明亮的月光,雁儿横空而过,湖水泛起秋天独有的一片颜色。

橹声戛然而止,渔歌嘹亮起来,西山却藏在茂密的芦花丛中。行走的客人纷纷感叹光阴如梭,白发苍苍,却无法洗去内心的沧海变迁。

爱慕君年轻时的豁达不羁,心中只想着古人的境遇,却不想现实中的时光已经流转,无法回到过去。上古有着仁者如尧舜般明明白白地垂衣而治理天下,下古也有着像皐夔那样多才多艺、错落有致的主官。湟中的风景,不用多说一曲箫声也能传遍犍为驿道。

再看牧马天山间翠绿的草场,洗去内心的羞愧和耻辱,宛如雪花飘洒在幽燕儿的身上。朝廷的大业在古时尚未有,志士独自前往,我又有什么权力去嘲笑呢?陶彭泽、阮步兵,他们回首晋地,如今却早已飘零消逝。

丝桐弦上欲弹奏出悲思的心境,但怎能比得上潘令那般逢到昇平之世的安乐与安宁。我倚栏杯中略尽欢愉,弦索鸣动,红绡燃起蜜烂的华星,玉人舞动着整个东方的明亮。

《寄题洪州潘延之家园清逸楼》是郭祥正创作的一首诗歌,描述了南昌城中潘令宅的清逸楼,以及楼中的景色和情感。这首诗可以标签为"抒情"和"咏物"。
在这首诗中,郭祥正首先描绘了潘令宅的清逸楼,楼高耸入云霄,四角斜飞着河汉星辰,瓦片鳞次栉比,美不胜收。楼中至乐无人知,扫尽世间的繁华和名迹,强调了这个地方的幽静和清幽。
诗中还写到秋天的湖水和湖边的渔歌,以及西山在芦花中的景致,展现了大自然的宏伟和美丽。行客们纷纷嗟叹白发苍苍,缨尘未能洗净沧浪,表达了岁月的无情和时光的流逝。
诗中还提到了古代英雄和志士,以及对他们的景仰和怀念。最后,诗人以畅饮、音乐和舞蹈来表达自己的情感,将美好的景色和情感融入诗中,让读者感受到了诗人内心的愉悦和陶醉。
这首诗通过丰富的意象和情感表达,展现了作者对清逸之地的向往和对过去时光的回忆,同时也传达了对古代英雄和志士的尊敬和怀念。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者郭祥正介绍:🔈

郭祥正(一○三五~一一一三)(生年据本集卷二○《癸酉除夜呈邻舍刘秀才》“六十明朝是”推算),字功父(甫),自号醉吟居士,谢公山人、漳南浪士,当涂(今属安徽)人。据本集推知,约举仁宗皇佑五年(一○五三)进士,爲德化尉。神宗熙宁五年(一○七二)权邵州防御判官。六年,爲太子中舍,与江东路家便差遣,爲桐城令。後任签书保信军节度判官,未几弃官隐姑孰青山。元丰四年(一○八一)前後,通判汀州。五年,摄守漳州。七年,因事勒停。哲宗元佑三年(一○八八),起知端州。四年,致仕。卒年七十九(明嘉靖《太平府志》卷六)。祥正诗格俊逸似李白,同时人梅尧臣誉之爲“真太白後身”。有《青山集》三十卷。《宋史》卷四四四有传。 郭... 查看更多>>

郭祥正的诗:

郭祥正的词:

相关诗词:

寄洪驹父兼简潘子真徐师川 (jì hóng jū fù jiān jiǎn pān zǐ zhēn xú shī chuān)

朝代:宋    作者: 谢逸

洪家兄弟皆英妙,仲氏文章独起予。
天末何人怀太白,日边谁子荐相如。
东湖水落蛙声窘,南浦云横雁影疏。
莫忆归鸿挥老泪,强裁诗句和潘徐。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。

呈潘延之丈 (chéng pān yán zhī zhàng)

朝代:宋    作者: 洪刍

黑头异日挂冠归,亲植杉松见百围。
闲过一生从古少,兼全五福似公稀。
手抄万卷笔犹健,身倚孤筇行若飞。
寄语轻鸥莫惊顾,南州高士已忘机。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。

潘延之挽词 (pān yán zhī wǎn cí)

朝代:宋    作者: 洪刍

肥遁攀巢许,幽光烛斗牛。
长公辞汉世,孺子隠南州。
闭户荒三径,紬书综九流。
欲寻高士传,端向古人求。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。

和州太守曾延之置酒鼓角楼 (hé zhōu tài shǒu céng yán zhī zhì jiǔ gǔ jiǎo lóu)

朝代:宋    作者: 李之仪

楼台烟树接平芜,水墨丹青十幅图。
认得黄山家住处,云中相对似相呼。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。

守居园池杂题 望云楼 (shǒu jū yuán chí zá tí wàng yún lóu)

朝代:宋    作者: 文同

巴山楼之东,秦岭楼之北。
楼上卷帘时,满楼云一色。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。

潘茂洪借屋地主催起仆以山园暂假寓泊书两诗送之 其一 (pān mào hóng jiè wū dì zhǔ cuī qǐ pú yǐ shān yuán zàn jiǎ yù bó shū liǎng shī sòng zhī qí yī)

朝代:宋    作者: 张鎡

竹栽方讶不成阴,寸地城中果寸金。
莫使无家轻发叹,北山园里翠烟深。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。

自延安回道中作 其三 (zì yán ān huí dào zhōng zuò qí sān)

朝代:宋    作者: 晁说之

延州红胜洛州花,打剥工夫阿那家。
我亦劳心添病骨,悔将黄卷负年华。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。

廨舍乃潘阆巷而俗譌为潘堂其地亦俞氏青士园也作诗记之 (xiè shè nǎi pān láng xiàng ér sú é wèi pān táng qí dì yì yú shì qīng shì yuán yě zuò shī jì zhī)

朝代:宋    作者: 李洪

寓屋诗人巷,携鉏青士园。
琴书能自足,车马绝无喧。
松顶凌云秀,蕉心听雨繁。
幸无官长骂,穉子且譍门。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。

寄题洪州华林胡氏书斋 (jì tí hóng zhōu huá lín hú shì shū zhāi)

朝代:宋    作者: 魏野

江僧昨日到茅斋,曾向华林挂锡来。
因说胡家宗族盛,御书楼对义门台。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。

和清源太保寄湖州潘郎中 (hé qīng yuán tài bǎo jì hú zhōu pān láng zhōng)

朝代:宋    作者: 徐铉

老大离羣一倍愁,谿山风物且淹留。
醖成春酒谁斟酌,抄得新书自校雠。
莫似牧之矜旷达,须教子重让风流。
恩门旧分知难忘,题取新诗上郡楼。

平平平○平仄仄,平仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄平仄仄平平仄。
平○仄仄平平平,仄仄平平仄平仄。
平平○仄仄○○,平仄○平平仄仄。
仄平仄,平平仄,平平仄仄平平仄。
○仄平平平仄平,平平仄仄平○仄。
仄平平仄平仄○,仄平平仄平平平。
仄仄平平平○平平仄,仄仄仄仄仄仄平平平。
平○仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
○○仄仄平平仄,仄平仄仄平○平。
平○仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄,仄仄平,○仄仄仄平平平。
平平仄○平○平,仄○平仄平平平。
仄平仄仄平仄平,平○平仄仄平平,仄平仄仄平平平。