hé shù zhāi wú tí xíng qiū yáng ān jū
和恕斋吴提刑秋阳庵居 🔈
截断人间名利尘,横塘深碧护新坟。
昏明不定霜天月,开合无心竹屋云。
风雨对床差可喜,乾坤万事不堪闻。
栽松种竹闲功课,却为忧时一半分。
仄仄平平平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄平平平仄仄平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
截断人间的名利烦恼,宛如隔绝尘埃。横塘水深且碧,守护着新坟。昏昧与明亮在霜天的月光下变幻不定,竹屋的门窗时而开启,时而关闭,却无意于此。风雨共处一床,差异令人欣喜,乾坤间的万事却令人无法承受。栽培松树,种植竹子,都成了闲暇时的事务,然而却为了应对忧虑时的一半烦恼。
总结:
诗人通过描绘生活中的各种景象,抒发出对名利、生活琐碎的烦恼的戒惧之情,以及对自然的安宁与淡泊的向往。表达了一种超越世俗纷扰,追求内心宁静的心态。
释道璨的诗:
相关诗词:
青阳提刑哀些 (qīng yáng tí xíng āi xiē)
提刑辞宋国,奉使到燕都。
入贡能全璧,怀归不献图。
看羊居北海,化鹤返西湖。
楚客歌哀些,临棺奠酒壶。
仄仄平平平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄平平平仄仄平。
方稚川恕斋五绝 其二 (fāng zhì chuān shù zhāi wǔ jué qí èr)
安宅旷弗居,浪自分彼己。
傥由恕门归,天下一人耳。
仄仄平平平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄平平平仄仄平。
方稚川恕斋五绝 其一 (fāng zhì chuān shù zhāi wǔ jué qí yī)
求仁亦多途,取近惟一路。
内恕以及人,知君用心处。
仄仄平平平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄平平平仄仄平。
恕斋洪尚书挽诗 其一 (shù zhāi hóng shàng shū wǎn shī qí yī)
定是仙从天目来,少曾吟咏到襄淮。
才名词伯班常伯,学问平斋授恕斋。
华盖谩云邻翰苑,衮衣不许上瑶阶。
海山纵好归何处,叹惜人间事好乖。
仄仄平平平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄平平平仄仄平。
酬乐清陈簿雪中平反 (chóu lè qīng chén bó xuě zhōng píng fǎn)
用恕存存坐照奸,奸如挟纩弗知寒。
天虽有二无偏覆,网既开三亦甚宽。
疑欲惟轻刑自省,死终弗怨枕方安。
雪中小试阳和力,天地生成却不难。
仄仄平平平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄平平平仄仄平。
提刑察院王丈挽词 其一 (tí xíng chá yuàn wáng zhàng wǎn cí qí yī)
论蜀三年戍,还吴万里船。
云归双节後,雪白短檠前。
百世春秋传,一丘阳羡田。
浮生如此了,何必更凌烟。
仄仄平平平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄平平平仄仄平。
王正之提刑见和末利小诗甚工今日末利渐过木犀正开复用韵奉呈二绝 其一 (wáng zhèng zhī tí xíng jiàn hé mò lì xiǎo shī shèn gōng jīn rì mò lì jiàn guò mù xī zhèng kāi fù yòng yùn fèng chéng èr jué qí yī)
南花宜夏不禁凉,犹绕珍丛觅旧香。
留得典刑传菊圃,别篘新酒待重阳。
仄仄平平平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄平平平仄仄平。
和汪提刑祈雨 (hé wāng tí xíng qí yǔ)
感格谁知汪仲举,步虚未了龙来语。
会稽秦望都洗清,越人唤作提刑雨。
我慙老惰无精勤,累月唤龙龙不闻。
水南早禾贪结实,一夕烂死为泥尘。
仄仄平平平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄平平平仄仄平。
同吴居安入开善四首 游松庵 (tóng wú jū ān rù kāi shàn sì shǒu yóu sōng ān)
虚廊附山翔,泉声小庵闭。
斋余恣行遨,剥啄忻屡至。
午阴遇兰芳,夕照坐松吹。
徜徉无所为,聊尽今日意。
仄仄平平平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄平平平仄仄平。
次韵张提刑送行 其六 (cì yùn zhāng tí xíng sòng xíng qí liù)
云边江树作离声,回首秋光满渭城。
蜀水吴山无间断,只应明月识人情。
仄仄平平平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄平平平仄仄平。