fēng dǐng yuàn
峰顶院 🔈
自怜随分有仙踪,曾宿金庭第九重。
谁谓谪官真俗吏,还登庐阜最高峰。
坐头平揖千岩月,枕底微闻二寺钟。
归去林泉缘更熟,定应春梦却过从。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
自憐隨分有仙蹤,曾宿金庭第九重。
誰謂謫官真俗吏,還登廬阜最高峰。
坐頭平揖千巖月,枕底微聞二寺鐘。
歸去林泉緣更熟,定應春夢却過從。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
自怜随分有仙踪,曾宿金庭第九重。
谁谓谪官真俗吏,还登庐阜最高峰。
坐头平揖千岩月,枕底微闻二寺钟。
归去林泉缘更熟,定应春梦却过从。
翻译与
总结:
自怜随缘拥有仙人的气息,曾经留宿在九重黄金宫殿中。
谁说作为放逐的官员就是真正的俗吏,还要登上庐山最高的峰巅。
坐在峰顶,静静欣赏着千山万壑的明月,躺在床上微微听闻两座寺庙的钟声。
回到故乡林泉之地,与那里的人和景物更加熟悉,肯定会在春梦中再次经历过往。
陈舜俞的诗:
相关诗词:
题兴善寺僧道深院 (tí xīng shàn sì sēng dào shēn yuàn)
江峰峰顶人,受法老西秦。
法本无前业,禅非为後身。
院栽他国树,堂展祖师真。
甚愿依宗旨,求闲未有因。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
西峰院 (xī fēng yuàn)
扪萝百尺上孤峰,红藓斑斑杖屦踪。
惟有潮声生绝顶,晚风吹动半岩松。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
题灵峰僧院 (tí líng fēng sēng yuàn)
系马松间不忍归,数巡香茗一枰棋。
拟登绝顶留人宿,犹待沧溟月满时。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
秋居法华寺下院望高顶赠如献上人 (qiū jū fǎ huá sì xià yuàn wàng gāo dǐng zèng rú xiàn shàng rén)
峰色秋天见,松声静夜闻。
影孤长不出,行道在寒云。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
湖寺上方通玄峰顶 (hú sì shàng fāng tōng xuán fēng dǐng)
峰顶非人世,青山满目多。
塔层侵树影,钟响度湖波。
心外元无境,诗成亦是魔。
禅翁清浄耳,浑不听笙歌。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
天池院 (tiān chí yuàn)
此峰巉绝与霄干,峰顶泓澄旱不乾。
天下定应添沆瀣,山头信亦有泥洹。
等闲云出千岩雨,取次龙归六月寒。
一勺自堪流万古,何须低处羡波澜。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
登华顶峰 (dēng huá dǐng fēng)
偶因华顶宿,擡手摘星辰。
不敢高声语,恐惊天上人。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
游嵩山峻极中院作 (yóu sōng shān jùn jí zhōng yuàn zuò)
烂红一点出浮沤,夜坐嵩峰顶上头。
笑对僧窗谈祖德,当年七十四回游。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
登华顶峰 (dēng huá dǐng fēng)
游山须览胜,八百里天台。
若不登华顶,浑如不到来。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
会顶门眼偈 (huì dǐng mén yǎn jì)
四京人着衣吃饭,两浙人饱暖自如。
通玄峰顶香风清,花发蟠桃三四株。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。