fēi xiān piān yòng zhōu cǎo chuāng yùn
飞仙篇用周草窗韵 🔈
明星灿白石,八极傍无端。
羽驾紫霞表,月窟春阑珊。
三元流珠秘,换骨初不难。
弹指一尘刼,世人漫愁叹。
王乔羡门生,鸾鹤常媻媻。
刚风导旛旟,冉冉如飞翰。
仙人揽六着,着以赬玉盘。
上朝东华阁,主君顔渥丹。
邀我小税驾,为说平生欢。
彤云烁羽袂,鳌背晨光寒。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,仄仄平平平。
○平平平仄,仄仄平仄○。
○仄仄平仄,仄平仄平○。
○平仄平平,平仄平平平。
平平仄平平,仄仄○平仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄平平平仄,仄平平仄平。
平仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,平仄平平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
明亮的星星璀璨如白石,围绕在八方之外。
骑着羽毛驾着紫色的霞光,升上了高悬的月窟,在春天的晓夜中闪烁。
三元流转的珍珠秘密无人知晓,换骨重生初期并不困难。
仅仅一弹指的功夫就能斩断一身凡尘之苦,但世人却漫无止境地忧愁叹息。
像王乔一样羡慕门生,那仙鹤常常安详媻媻地居住。
强劲的风引导着旌旗在旗杆上飘扬,宛如飞翔的书翰。
仙人高飞携六龙附身,将他们引入那装有赤玉的盘中。
登上朝廷的东华阁,主君的容颜红润如丹。
邀请我驾着轻盈的车辆,诉说彼此平生的欢愉。
红云烁烁,羽袖飘飘,骑在鳌鱼背上,晨光寒意袭人。
全诗表达了仙境之中的奇幻景象和仙人的神奇能力,以及主人公与仙人的亲近交往。
李龏的诗:
相关诗词:
古兴四首用周草窗韵 其三 (gǔ xīng sì shǒu yòng zhōu cǎo chuāng yùn qí sān)
阴崖月常昏,旷野日生早。
太行不通舟,车马畏鸟道。
草草度岁时,空慕茹芝老。
不有离骚词,何能泄幽抱。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,仄仄平平平。
○平平平仄,仄仄平仄○。
○仄仄平仄,仄平仄平○。
○平仄平平,平仄平平平。
平平仄平平,仄仄○平仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄平平平仄,仄平平仄平。
平仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,平仄平平平。
灵草歌 仙娥草 (líng cǎo gē xiān é cǎo)
造化紫河草,不及草仙娥。
能伏飞流药,大道知也麽。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,仄仄平平平。
○平平平仄,仄仄平仄○。
○仄仄平仄,仄平仄平○。
○平仄平平,平仄平平平。
平平仄平平,仄仄○平仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄平平平仄,仄平平仄平。
平仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,平仄平平平。
何生复用涂字韵喜予从东坡游作三篇见寄次韵答之後篇柬刘壮舆 其一 (hé shēng fù yòng tú zì yùn xǐ yǔ cóng dōng pō yóu zuò sān piān jiàn jì cì yùn dá zhī hòu piān jiǎn liú zhuàng yú qí yī)
峤南将成金匮书,喜又赐环香拂涂。
万钉围腰乃为祟,惯作臞仙多槁枯。
元符相国泣前鱼,长流百粤复羌胡。
周汉二宣果明哲,金玉王度复关渠。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,仄仄平平平。
○平平平仄,仄仄平仄○。
○仄仄平仄,仄平仄平○。
○平仄平平,平仄平平平。
平平仄平平,仄仄○平仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄平平平仄,仄平平仄平。
平仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,平仄平平平。
灵草歌 白珠草 (líng cǎo gē bái zhū cǎo)
大道与仙同,须向草中功。
金石能飞走,灵草自相通。
但依真仙草,制向铅汞中。
欲得金丹就,采取草山红。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,仄仄平平平。
○平平平仄,仄仄平仄○。
○仄仄平仄,仄平仄平○。
○平仄平平,平仄平平平。
平平仄平平,仄仄○平仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄平平平仄,仄平平仄平。
平仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,平仄平平平。
何生复用涂字韵喜予从东坡游作三篇见寄次韵答之後篇柬刘壮舆 其三 (hé shēng fù yòng tú zì yùn xǐ yǔ cóng dōng pō yóu zuò sān piān jiàn jì cì yùn dá zhī hòu piān jiǎn liú zhuàng yú qí sān)
冰玉堂前十国书,君能读之行坦涂。
一洗谈天千古舌,吕梁大壑何时枯。
愿君不用校鲁鱼,亦须调笑酒家胡。
玉局仙翁无浪语,大禹以来未有渠。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,仄仄平平平。
○平平平仄,仄仄平仄○。
○仄仄平仄,仄平仄平○。
○平仄平平,平仄平平平。
平平仄平平,仄仄○平仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄平平平仄,仄平平仄平。
平仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,平仄平平平。
杨得臣见和晓晴长句用韵奉酬 其二 (yáng dé chén jiàn hé xiǎo qíng cháng jù yòng yùn fèng chóu qí èr)
诗翁老去得双旌,惯听清涟夜雨声。
水到浔阳心独喜,云开庐阜眼先明。
落花已是春三月,飞盖犹堪酒数行。
寄语草元窗下客,忍令辜负晓啼莺。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,仄仄平平平。
○平平平仄,仄仄平仄○。
○仄仄平仄,仄平仄平○。
○平仄平平,平仄平平平。
平平仄平平,仄仄○平仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄平平平仄,仄平平仄平。
平仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,平仄平平平。
古兴四首用周草窗韵 其一 (gǔ xīng sì shǒu yòng zhōu cǎo chuāng yùn qí yī)
薰风入虞弦,万物阐生意。
图南岂无心,所恨老已至。
浮云翳高槐,缥缈动羁思。
吁嗟鹪鹩枝,讵可巢孔翠。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,仄仄平平平。
○平平平仄,仄仄平仄○。
○仄仄平仄,仄平仄平○。
○平仄平平,平仄平平平。
平平仄平平,仄仄○平仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄平平平仄,仄平平仄平。
平仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,平仄平平平。
古兴四首用周草窗韵 其二 (gǔ xīng sì shǒu yòng zhōu cǎo chuāng yùn qí èr)
尘坌障双眼,闭门息交游。
圣经断金义,当从古人求。
清尊洗风月,非可与妇谋。
据梧不成寐,帘影灯幽幽。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,仄仄平平平。
○平平平仄,仄仄平仄○。
○仄仄平仄,仄平仄平○。
○平仄平平,平仄平平平。
平平仄平平,仄仄○平仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄平平平仄,仄平平仄平。
平仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,平仄平平平。
古兴四首用周草窗韵 其四 (gǔ xīng sì shǒu yòng zhōu cǎo chuāng yùn qí sì)
流俗厌拙直,对面犹褒斜。
冰玉漫坚白,锦绣矜妍华。
往往怪僻者,反为时所夸。
交情到妻子,令人生叹嗟。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,仄仄平平平。
○平平平仄,仄仄平仄○。
○仄仄平仄,仄平仄平○。
○平仄平平,平仄平平平。
平平仄平平,仄仄○平仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄平平平仄,仄平平仄平。
平仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,平仄平平平。
今日林中颇得佳笋用前韵 其二 (jīn rì lín zhōng pō dé jiā sǔn yòng qián yùn qí èr)
作葅须趁笋如银,莫待成竿费斧斤。
安用截筒纒五采,为人催草吊湘文。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,仄仄平平平。
○平平平仄,仄仄平仄○。
○仄仄平仄,仄平仄平○。
○平仄平平,平仄平平平。
平平仄平平,仄仄○平仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄平平平仄,仄平平仄平。
平仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,平仄平平平。