cí lín jiǎng shī dǐng xiāng
慈林讲师顶相 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 释绍昙 (shì shào tán)

气宇兮春温,风标兮凛然。
律虎出林兮,裂破开遮持犯。
经龙搅海兮,探穷顿渐偏圆。
句法清新兮,吟彻山庄梅竹。
胸襟妙藴兮,包罗丘壑风烟。
友缙绅兮,非权门炙手。
荷佛法兮,思重负赬肩。
煨芋香兮,无心收涕。
卧云深兮,岂意朝天。
邈真容兮,明镜绘像。
付箕裘兮,神珠藏渊。
夫是之谓慈林克家之子,真鸾胶而续弦者也。

仄仄平平平,平○平仄平。
仄仄仄平平,仄仄平平平仄。
平平仄仄平,平平仄仄平平。
仄仄平平平,○仄平平平仄。
平平仄仄平,平平平仄平平。
仄仄平平,平平平仄仄。
○仄仄平,○○仄平平。
平○平平,平平○仄。
仄平○平,仄仄平平。
仄平平平,平仄仄仄。
仄平平平,平平○平。
平仄平仄平平仄平平仄,平平○平仄平仄仄。

qì yǔ xī chūn wēn , fēng biāo xī lǐn rán 。
lǜ hǔ chū lín xī , liè pò kāi zhē chí fàn 。
jīng lóng jiǎo hǎi xī , tàn qióng dùn jiàn piān yuán 。
jù fǎ qīng xīn xī , yín chè shān zhuāng méi zhú 。
xiōng jīn miào yùn xī , bāo luó qiū hè fēng yān 。
yǒu jìn shēn xī , fēi quán mén zhì shǒu 。
hé fó fǎ xī , sī chóng fù chēng jiān 。
wēi yù xiāng xī , wú xīn shōu tì 。
wò yún shēn xī , qǐ yì cháo tiān 。
miǎo zhēn róng xī , míng jìng huì xiàng 。
fù jī qiú xī , shén zhū cáng yuān 。
fū shì zhī wèi cí lín kè jiā zhī zǐ , zhēn luán jiāo ér xù xián zhě yě 。

动物

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

气象威严,如春日温和,风向标志立起,仿佛傲然凛冽。
律法犹如猛虎跃出茂林,破碎遮拦,以实现其胆识。
经书则似巨龙搅动苍海,勘探极限,渐次呈现出完美的圆润。
句法流畅清新,吟唱声声穿越山庄的梅竹。
胸襟思想高远妙趣横生,涵盖了山丘幽壑的风景和云雾。
友谊深厚者,非权门富贵者,而是平凡而真挚的缙绅之交。
怀揣佛法智慧,思考着承受生活的重担,就如同肩上背负赤色的包袱。
烤芋香气扑鼻,无心顾及滚落的泪珠。
深藏云端,岂料意外迎来朝霞。
神秘真容宛如明镜所映,画成栩栩如生的形象。
舍箕裘于一旁,却珍藏心中如深渊的宝贵智珠。
这人就是慈悲之林中之子,真正能像鸾鸟胶合重续琴弦的人。


总结:

本诗通过对自然界和人性的描绘,表达了作者对高风亮节、深情友谊和悟道智慧的追求,以及对平凡生活中珍贵价值的认识。诗人借物言志,用自然景物和人物来抒发自己的情感和思想,展示了一种清新崇高的境界。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者释绍昙介绍:🔈

释绍昙(?~一二九七),字希叟。理宗淳佑九年(一二四九),住庆元府佛陇□□禅寺。景定元年(一二六○),住平江府法华禅寺。五年,住庆元府雪窦资圣禅寺。度宗咸淳五年(一二六九),住庆元府瑞岩山开善禅寺。元成宗元贞三年卒。有《希叟绍昙禅师语录》一卷、《希叟绍昙禅师广录》七卷,收入《续藏经》。事见《语录》及所附居径《拜呈日本国栗棘庵诸位尊属禅师》。 释绍昙诗,以辑自《语录》《广录》者及其中单编之偈颂编爲六卷,辑自他书者附於卷末。 查看更多>>

释绍昙的诗:

相关诗词:

寄慈林交讲师 (jì cí lín jiāo jiǎng shī)

朝代:宋    作者: 舒岳祥

有意西林寻小隠,无田东瀼可隣家。
闻师投谒不入巷,知我无人能点茶。
山色一谿连雨色,雪花十里糁松花。
秋声正与公相似,相对忘言定不差。

仄仄平平平,平○平仄平。
仄仄仄平平,仄仄平平平仄。
平平仄仄平,平平仄仄平平。
仄仄平平平,○仄平平平仄。
平平仄仄平,平平平仄平平。
仄仄平平,平平平仄仄。
○仄仄平,○○仄平平。
平○平平,平平○仄。
仄平○平,仄仄平平。
仄平平平,平仄仄仄。
仄平平平,平平○平。
平仄平仄平平仄平平仄,平平○平仄平仄仄。

寄太白禅师 (jì tài bái chán shī)

朝代:唐    作者: 张蠙

何年万仞顶,独有坐禅僧。
客上应无路,人传或见灯。
斋厨唯有橡,讲石任生藤。
遥想东林社,如师谁复能。

仄仄平平平,平○平仄平。
仄仄仄平平,仄仄平平平仄。
平平仄仄平,平平仄仄平平。
仄仄平平平,○仄平平平仄。
平平仄仄平,平平平仄平平。
仄仄平平,平平平仄仄。
○仄仄平,○○仄平平。
平○平平,平平○仄。
仄平○平,仄仄平平。
仄平平平,平仄仄仄。
仄平平平,平平○平。
平仄平仄平平仄平平仄,平平○平仄平仄仄。

赋得竹如意送详师赴讲 (fù dé zhú rú yì sòng xiáng shī fù jiǎng)

朝代:唐    作者: 皎然

缥竹湘南美,吾师尚毁形。
仍留负霜节,不变在林青。
每入杨枝手,因谈贝叶经。
谁期沃州讲,持此别东亭。

仄仄平平平,平○平仄平。
仄仄仄平平,仄仄平平平仄。
平平仄仄平,平平仄仄平平。
仄仄平平平,○仄平平平仄。
平平仄仄平,平平平仄平平。
仄仄平平,平平平仄仄。
○仄仄平,○○仄平平。
平○平平,平平○仄。
仄平○平,仄仄平平。
仄平平平,平仄仄仄。
仄平平平,平平○平。
平仄平仄平平仄平平仄,平平○平仄平仄仄。

送信讲师 (sòng xìn jiǎng shī)

朝代:宋    作者: 陆文圭

达士脱名检,高人落林丘。
体性未应殊,作用终不侔。
讲师得三昧,宗学贯九流。
曾对树说法,解使石点头。
劫火焚地水,慈云护松楸。
报恩心种种,閲古事悠悠。
香火三生愿,因缘再世游。
文辞重柳请,衣服许韩留。
殷勤翻短褐,博雅愧前修。

仄仄平平平,平○平仄平。
仄仄仄平平,仄仄平平平仄。
平平仄仄平,平平仄仄平平。
仄仄平平平,○仄平平平仄。
平平仄仄平,平平平仄平平。
仄仄平平,平平平仄仄。
○仄仄平,○○仄平平。
平○平平,平平○仄。
仄平○平,仄仄平平。
仄平平平,平仄仄仄。
仄平平平,平平○平。
平仄平仄平平仄平平仄,平平○平仄平仄仄。

前住慧林历代禅师真赞 圆照法空禅师 (qián zhù huì lín lì dài chán shī zhēn zàn yuán zhào fǎ kōng chán shī)

朝代:宋    作者: 释怀深

大圆镜中,真光明炬。
慈中有威,击涂毒鼓。
威中有慈,辟荆棘路。
无缘饰,没遮护。
一切衆生,睹相而悟。

仄仄平平平,平○平仄平。
仄仄仄平平,仄仄平平平仄。
平平仄仄平,平平仄仄平平。
仄仄平平平,○仄平平平仄。
平平仄仄平,平平平仄平平。
仄仄平平,平平平仄仄。
○仄仄平,○○仄平平。
平○平平,平平○仄。
仄平○平,仄仄平平。
仄平平平,平仄仄仄。
仄平平平,平平○平。
平仄平仄平平仄平平仄,平平○平仄平仄仄。

送慈师北游 (sòng cí shī běi yóu)

朝代:宋    作者: 林逋

鬰鬰蒲茸染水田,渡淮闲寄贾人船。
知师一枕清秋梦,多为林间放鹤天。

仄仄平平平,平○平仄平。
仄仄仄平平,仄仄平平平仄。
平平仄仄平,平平仄仄平平。
仄仄平平平,○仄平平平仄。
平平仄仄平,平平平仄平平。
仄仄平平,平平平仄仄。
○仄仄平,○○仄平平。
平○平平,平平○仄。
仄平○平,仄仄平平。
仄平平平,平仄仄仄。
仄平平平,平平○平。
平仄平仄平平仄平平仄,平平○平仄平仄仄。

赠慈觉大师 (zèng cí jué dà shī)

朝代:宋    作者: 陆佃

讲花天散坠,醉草客争收。
明月来相识,孤云学自由。
隙曛穿薄暮,檐溜滴高秋。
不锁西窗梦,名山有旧游。

仄仄平平平,平○平仄平。
仄仄仄平平,仄仄平平平仄。
平平仄仄平,平平仄仄平平。
仄仄平平平,○仄平平平仄。
平平仄仄平,平平平仄平平。
仄仄平平,平平平仄仄。
○仄仄平,○○仄平平。
平○平平,平平○仄。
仄平○平,仄仄平平。
仄平平平,平仄仄仄。
仄平平平,平平○平。
平仄平仄平平仄平平仄,平平○平仄平仄仄。

得大慧顶相有亲笔赞 (dé dà huì dǐng xiāng yǒu qīn bǐ zàn)

朝代:宋    作者: 林希逸

见师画像如师活,聚散如何呼又喝。
似与不似吾不知,却是梦中青直裰。

仄仄平平平,平○平仄平。
仄仄仄平平,仄仄平平平仄。
平平仄仄平,平平仄仄平平。
仄仄平平平,○仄平平平仄。
平平仄仄平,平平平仄平平。
仄仄平平,平平平仄仄。
○仄仄平,○○仄平平。
平○平平,平平○仄。
仄平○平,仄仄平平。
仄平平平,平仄仄仄。
仄平平平,平平○平。
平仄平仄平平仄平平仄,平平○平仄平仄仄。

己亥岁归过泉口紫芝山伤谨讲师 (jǐ hài suì guī guò quán kǒu zǐ zhī shān shāng jǐn jiǎng shī)

朝代:宋    作者: 戴表元

行路梦犹在,入门人已非。
山青古佛顶,云墨祖师衣。
赌弈曾同拙,看真似欠肥。
百年谁免此,只合早忘机。

仄仄平平平,平○平仄平。
仄仄仄平平,仄仄平平平仄。
平平仄仄平,平平仄仄平平。
仄仄平平平,○仄平平平仄。
平平仄仄平,平平平仄平平。
仄仄平平,平平平仄仄。
○仄仄平,○○仄平平。
平○平平,平平○仄。
仄平○平,仄仄平平。
仄平平平,平仄仄仄。
仄平平平,平平○平。
平仄平仄平平仄平平仄,平平○平仄平仄仄。

送臯法师 (sòng gāo fǎ shī)

朝代:唐    作者: 司空曙

江草知寒柳半衰,行吟怨别独迟迟。
何人讲席投如意,唯有东林远法师。

仄仄平平平,平○平仄平。
仄仄仄平平,仄仄平平平仄。
平平仄仄平,平平仄仄平平。
仄仄平平平,○仄平平平仄。
平平仄仄平,平平平仄平平。
仄仄平平,平平平仄仄。
○仄仄平,○○仄平平。
平○平平,平平○仄。
仄平○平,仄仄平平。
仄平平平,平仄仄仄。
仄平平平,平平○平。
平仄平仄平平仄平平仄,平平○平仄平仄仄。