bì jiān gǔ mù xīn huáng yǐng yǒu kě ài zǒu bǐ xì tí
壁间古木新篁影有可爱走笔戏题 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 汪炎昶 (wāng yán chǎng)

韦偃工古松,与可善枯竹。
岂如君家素壁上,有此天然画两幅。
一株古木欹墙东,状如峨嵋山巅千岁万岁之枯松。
旁有笛材拔孤玉,扶疏枝叶带露而筛风。
天知君爱画,欲为发一哂。
呼取羲娥作画师,借此二物为画本。
戏从君家壁间摹写之,一枝一叶俱无遗。
傍人来见道是画,问如何画无能之。
元来画时不用诸葛笔、梁杲墨,别有妙法匿形迹。
偷儿虽甚爱,看得卷不得。
或全浏亮或模糊,随时明暗有卷舒。
报君若欲观此画,请跨金乌玉兔来其下。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。

wéi yǎn gōng gǔ sōng , yǔ kě shàn kū zhú 。
qǐ rú jūn jiā sù bì shàng , yǒu cǐ tiān rán huà liǎng fú 。
yī zhū gǔ mù qī qiáng dōng , zhuàng rú é méi shān diān qiān suì wàn suì zhī kū sōng 。
páng yǒu dí cái bá gū yù , fú shū zhī yè dài lù ér shāi fēng 。
tiān zhī jūn ài huà , yù wèi fā yī shěn 。
hū qǔ xī é zuò huà shī , jiè cǐ èr wù wèi huà běn 。
xì cóng jūn jiā bì jiān mó xiě zhī , yī zhī yī yè jù wú yí 。
bàng rén lái jiàn dào shì huà , wèn rú hé huà wú néng zhī 。
yuán lái huà shí bù yòng zhū gě bǐ 、 liáng gǎo mò , bié yǒu miào fǎ nì xíng jì 。
tōu ér suī shèn ài , kàn dé juàn bù dé 。
huò quán liú liàng huò mó hu , suí shí míng àn yǒu juàn shū 。
bào jūn ruò yù guān cǐ huà , qǐng kuà jīn wū yù tù lái qí xià 。

动物

壁間古木新篁影有可愛走筆戲題

—— 汪炎昶

韋偃工古松,與可善枯竹。
豈如君家素壁上,有此天然畫兩幅。
一株古木欹牆東,狀如峨嵋山巔千歲萬歲之枯松。
旁有笛材拔孤玉,扶疏枝葉带露而篩風。
天知君愛畫,欲爲發一哂。
呼取羲娥作畫師,借此二物爲畫本。
戲從君家壁間摹寫之,一枝一葉俱無遺。
傍人來見道是畫,問如何畫無能之。
元來畫時不用諸葛筆、梁杲墨,別有妙法匿形跡。
偷兒雖甚愛,看得捲不得。
或全瀏亮或模糊,隨時明暗有卷舒。
報君若欲觀此畫,請跨金烏玉兔來其下。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。

wéi yǎn gōng gǔ sōng , yǔ kě shàn kū zhú 。
qǐ rú jūn jiā sù bì shàng , yǒu cǐ tiān rán huà liǎng fú 。
yī zhū gǔ mù qī qiáng dōng , zhuàng rú é méi shān diān qiān suì wàn suì zhī kū sōng 。
páng yǒu dí cái bá gū yù , fú shū zhī yè dài lù ér shāi fēng 。
tiān zhī jūn ài huà , yù wèi fā yī shěn 。
hū qǔ xī é zuò huà shī , jiè cǐ èr wù wèi huà běn 。
xì cóng jūn jiā bì jiān mó xiě zhī , yī zhī yī yè jù wú yí 。
bàng rén lái jiàn dào shì huà , wèn rú hé huà wú néng zhī 。
yuán lái huà shí bù yòng zhū gě bǐ 、 liáng gǎo mò , bié yǒu miào fǎ nì xíng jì 。
tōu ér suī shèn ài , kàn dé juàn bù dé 。
huò quán liú liàng huò mó hu , suí shí míng àn yǒu juàn shū 。
bào jūn ruò yù guān cǐ huà , qǐng kuà jīn wū yù tù lái qí xià 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

韦偃善于描绘古松和枯竹,和他相比,君家的素壁上有着两幅自然天成的画。其中一株古松依墙而立,形状如同峨嵋山巅上的千岁万岁的枯松。旁边有一根优美的笛材,孤玉似的挺立,稀疏的枝叶上还沾着露水,随风摇曳。
天知道君家喜欢画,我倒想为此发笑。我要呼唤羲娥来作画,以这两样物件为样本。戏弄地从君家的壁间摹写下来,每一根枝条、每一片叶子都无一遗漏。
旁人来看后都说是画,却不知如何画这般精湛。原来在画这幅作品时,并没有使用常见的诸葛笔、梁杲墨,而是运用了别出心裁的方法来隐藏形迹。虽然我深深地喜爱这幅画,却看不懂其中的奥妙,似乎纵览时无法捉摸全貌。
或者清晰如水,或者模糊不定,随着时间的变化,明暗交替,呈现出卷起和展开的不同状态。
如果您想观赏这幅画,请跨越金乌和玉兔,来到画下一睹为快。
总结:这首诗以描绘古松和枯竹为主,通过比较韦偃与君家的画作,强调了韦偃的绘画技艺。其中的古松和笛材形象生动,揭示了诗人对自然之美的感受。通过诗人的描述,表现了一种古朴、深远的意境,同时也透露了一些关于绘画技法的奥秘。诗人最后以跨越金乌和玉兔来观赏画作,呼应了诗中描绘的景象,营造出一种神秘的氛围。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者汪炎昶介绍:🔈

汪炎昶(一二六一~一三三八),字懋远,婺源(今属江西)人。幼励志力学,受学於孙嵩,得程朱性理之要。宋亡,与同里江凯隠於婺源山中,名其所居爲雪甆,自号古逸民,学者称古逸先生。元惠宗至元四年卒,年七十八。有《古逸民先生集》二卷。事见本集附录《汪古逸民先生行状》。 汪炎昶诗,以《宛委别藏》本爲底本,并新辑集外诗编爲一卷。 查看更多>>

汪炎昶的诗:

相关诗词:

题新庵壁间 (tí xīn ān bì jiān)

朝代:宋    作者: 赵蕃

道人庭宇知何有,几个修篁一树梅。
说似庵门莫深闭,断无俗客此间来。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。

题吴道人庵壁间米元晖画 (tí wú dào rén ān bì jiān mǐ yuán huī huà)

朝代:宋    作者: 吴则礼

阿晖戏拈秃笔,便与北苑争雄。
幻出幼舆丘壑,仍现一沤影中。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。

戏德秀几道 (xì dé xiù jǐ dào)

朝代:宋    作者: 陈棣

小槛新篁脱箨初,依然数轴壁间书。
已无尘落清声外,空有香分素手余。
古狱寃销神剑去,高堂梦破晓云踈。
圜扉只掩青青草,门外应无长者车。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。

寄益上人 (jì yì shàng rén)

朝代:唐    作者: 齐己

长想寻君道路遥,乱山霜後火新烧。
近闻移住邻衡岳,几度题诗上石桥。
古木传声连峭壁,一灯悬影过中宵。
风骚味薄谁相爱,攲枕常多梦鲍昭。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。

对新篁 (duì xīn huáng)

朝代:唐    作者: 韦应物

新绿苞初解,嫩气笋犹香。
含露渐舒叶,抽丛稍自长。
清晨止亭下,独爱此幽篁。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。

脱身军府暂憩先月亭前挹湖光左右花木交映壁间题字亦有可观惜未及见月也 (tuō shēn jūn fǔ zàn qì xiān yuè tíng qián yì hú guāng zuǒ yòu huā mù jiāo yìng bì jiān tí zì yì yǒu kě guān xī wèi jí jiàn yuè yě)

朝代:宋    作者: 罗公升

四年尘沙中,奔走日不给。
空歌下泉诗,颇愧夔子集。
今晨出军府,心与归鸟急。
花迎晓日笑,树沐清露湿。
清漪舞游鳞,照影孤小立。
重来期秋风,领略蟾影入。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。

戏题滩傍驿壁 (xì tí tān bàng yì bì)

朝代:宋    作者: 林外

千古传名黯淡滩,十船过此九船翻。
惟有泉南林上舍,我自岸上走,你怎奈何我。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。

题临清堂 (tí lín qīng táng)

朝代:宋    作者: 林希逸

一派清流绕屋长,阴阴古木隔修墙。
枯梅照水横疏影,新竹摇风送细香。
诸老旧游如洛社,百年陈迹有溪堂。
扁题祖笔真奇绝,竚立沈吟两鬓霜。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。

题王德循书院壁 (tí wáng dé xún shū yuàn bì)

朝代:宋    作者: 李之仪

热不就恶木枝,渴不饮盗泉水。
古人不可期,岁月姑相委。
不爱尔井泉百尺深,不爱尔庭树千里阴。
相看岂持一饭报,长啸聊为猛虎吟。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。

宝应寺 (bǎo yìng sì)

朝代:宋    作者: 胡仲弓

来借维摩榻,披襟待晚凉。
鸣蜩喧古木,斗雀堕虚廊。
染翰题新壁,移樽避夕阳。
二公亭畔路,爱惹芰荷香。

平仄平仄平,仄仄仄平仄。
仄○平平仄仄仄,仄仄平平仄仄仄。
仄平仄仄平平平,仄○平平平平平仄仄仄平平平。
仄仄仄平仄平仄,平○平仄仄仄平平平。
平平平仄仄,仄平仄仄仄。
平仄平平仄仄平,仄仄仄仄平仄仄。
仄○平平仄○平仄平,仄平仄仄平平○。
仄平平仄仄仄仄,仄○平仄平平平。
平平仄平仄仄平仄仄?平仄仄,仄仄仄仄仄平仄。
平平平仄仄,○仄仄仄仄。
仄平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄○仄仄,仄仄平平仄仄平○仄。