máng shān gǔ yì
邙山古意 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 薛曜 (xuē yào)

昔掩佳城路,曾惊壑易迁。
今接宜都里,翻疑海作田。
镂鼎名应大,生金字不传。
风飙吹白日,罗绮拭黄泉。
象凤笙留国,成龙劒上天。
长乐移新垄,咸阳失旧阡。
川流徒漫漫,神理竟绵绵。
伫见飞来鹤,沈嗟不学仙。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。

xī yǎn jiā chéng lù , céng jīng hè yì qiān 。
jīn jiē yí dōu lǐ , fān yí hǎi zuò tián 。
lòu dǐng míng yìng dà , shēng jīn zì bù chuán 。
fēng biāo chuī bái rì , luó qǐ shì huáng quán 。
xiàng fèng shēng liú guó , chéng lóng jiàn shàng tiān 。
cháng lè yí xīn lǒng , xián yáng shī jiù qiān 。
chuān liú tú màn màn , shén lǐ jìng mián mián 。
zhù jiàn fēi lái hè , shěn jiē bù xué xiān 。

动物

邙山古意

—— 薛曜

昔掩佳城路,曾驚壑易遷。
今接宜都里,翻疑海作田。
鏤鼎名應大,生金字不傳。
風飆吹白日,羅綺拭黃泉。
象鳳笙留國,成龍劒上天。
長樂移新壟,咸陽失舊阡。
川流徒漫漫,神理竟綿綿。
佇見飛來鶴,沈嗟不學仙。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。

xī yǎn jiā chéng lù , céng jīng hè yì qiān 。
jīn jiē yí dōu lǐ , fān yí hǎi zuò tián 。
lòu dǐng míng yìng dà , shēng jīn zì bù chuán 。
fēng biāo chuī bái rì , luó qǐ shì huáng quán 。
xiàng fèng shēng liú guó , chéng lóng jiàn shàng tiān 。
cháng lè yí xīn lǒng , xián yáng shī jiù qiān 。
chuān liú tú màn màn , shén lǐ jìng mián mián 。
zhù jiàn fēi lái hè , shěn jiē bù xué xiān 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
昔日掩佳城的路,曾经惊动了壑易迁。如今到了接宜都里,却感觉像是海被开垦成了田地。镂刻的鼎名应该是很大的,但生铸的金字却没有传世。风飙吹拂着白日,罗绮拭抹着黄泉。象和凤在笙箫声中依然留在国内,成龙则骑劫上天。长乐宫移了新的垄行,咸阳却失去了旧的阡陌。川流只是依然漫长,而神理却是无穷无尽。我静静地看见飞来的鹤,深感叹息自己无法学成仙道。

全诗内容描述了过去与现在的对比,通过掩佳城路与接宜都里的比喻,表达了世事变迁的感慨。镂鼎名应大,生金字不传,借以象征一些优秀的事物可能被遗忘。风飙吹白日,罗绮拭黄泉,运用自然景物的描绘,寄托对逝者的怀念。象凤笙留国,成龙劒上天,则通过象征性的动物与神话形象,反映出一些伟大的人物或事迹仍然在人们心中留存。长乐移新垄,咸阳失旧阡,对古都的变迁进行了对比,展现了岁月流转的无情。最后,诗人伫立观鹤,对仙道追求心切,但叹息自己不能学成仙。整首诗以简洁明了的语言,表达了作者对历史的思考和对仙道的向往。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者薛曜介绍:🔈

薛曜,元超子,以文学知名。尚城阳公主,子绍尚太平公主,绍兄凯惧太盛,以问从兄克。克曰:“帝甥尚主,由来故事,但以恭慎行之,何惧也。”圣历中,与修《三教珠英》,官正谏大夫。集二十卷,今存诗五首。 查看更多>>

薛曜的诗:

相关诗词:

邙山 (máng shān)

朝代:唐    作者: 沈佺期

北邙山上列坟茔,万古千秋对洛城。
城中日夕歌钟起,山上唯闻松栢声。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。

北邙山 (běi máng shān)

朝代:宋    作者: 汪元量

芒芒北邙山,高坟尽无主。
惟有石麒麟,相向立秋雨。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。

吊卢殷 二 (diào lú yīn èr)

朝代:唐    作者: 孟郊

唧唧复唧唧,千古一月色。
新新复新新,千古一花春。
邙风噫孟郊,嵩秋葬卢殷。
北邙前後客,相吊为埃尘。
北邙棘针草,泪根生苦辛。
烟火不自煖,筋力早已贫。
幽荐一盃泣,泻之清洛滨。
添为断肠声,愁杀长别人。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。

初中古诗 初中文言文 乐府 叙事 民歌 赞美 女子 战争

北邙山 (běi máng shān)

朝代:唐    作者: 吴商浩

北邙山草又青青,今日销魂事可明。
绿酒醉来春未歇,白杨风起柳初晴。
冈原旋葬松新长,年代无人阙半平。
堪取金炉九还药,不能随梦向浮生。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。

白头吟 (bái tóu yín)

朝代:唐    作者: 邵谒

汉家天宇阔,日月不暂闲。
常将古今骨,裨作北邙山。
山高势已极,犹自凋朱颜。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。

挽王抚干 (wǎn wáng fǔ gān)

朝代:宋    作者: 曾丰

江左风流迹已陈,故家余韵更何人。
云霄浩荡开雏凤,岁月峥嵘逼老椿。
三釜未终身大暮,九泉无憾意长春。
北邙山下重回首,片玉空怀万古尘。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。

赵金氏墓 (zhào jīn shì mù)

朝代:宋    作者: 许复道

埋骨青山足古今,北邙深锁暮云平。
夜台长寄千秋烈,子燕何须吊王京。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。

北邙行 (běi máng xíng)

朝代:唐    作者: 张籍

洛阳北门北邙道,丧车辚辚入秋草。
车前齐唱薤露歌,高坟新起白峨峨。
朝朝暮暮人送葬,洛阳城中人更多。
千金立碑高百尺,终作谁家柱下石。
山头松柏半无主,地下白骨多於土。
寒食家家送纸钱,乌鸢作窠衔上树。
人居朝市未解愁,请君暂向北邙游。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。

古歌 (gǔ gē)

朝代:唐    作者: 沈千运

北邙不种田,但种松与柏。
松柏未生处,留待市朝客。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。

漫述 其八 (màn shù qí bā)

朝代:宋    作者: 黄庚

眼前万事等一梦,世上几人能百年。
千古英雄今已矣,北邙荒塚草芊芊。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
○仄平○仄,平平仄仄○。
平平○仄仄,平仄仄平平。
仄仄平○仄,平平仄仄平。
○仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。