gǎn liú wáng
感流亡 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 王禹偁 (wáng yǔ chēng)

谪居岁云暮,晨起厨无烟。
頼有可爱日,悬在南荣边。
高舂已数丈,和暖如春天。
门临商於路,有客憇檐前。
老翁与病妪,头鬓皆皤然。
呱呱三儿泣,呱呱一夫鳏。
道粮无斗粟,路费无百钱。
聚头未有食,顔色颇饥寒。
试问何许人,答云家长安。
去年关辅旱,逐熟入穰川。
妇死埋异乡,客贫思故园。
故园虽孔迩,秦岭隔蓝关。
山深号六里,路峻名七盘。
襁负且乞丐,冻馁复险艰。
唯愁大雨雪,殭死山谷间。
我闻斯人语,倚户独长叹。
尔为流亡客,我为冗散官。
左宦无俸禄,奉亲乏甘鲜。
因思筮仕来,倏忽过十年。
峨冠蠹黔首,旅进长素餐。
文翰皆徒尔,放逐固宜然。
家贫与亲老,睹翁聊自宽。

仄平仄平仄,平仄平平平。
仄仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,○仄○平平。
平○平平仄,仄仄仄平平。
仄平仄仄仄,平仄平平平。
平平○平仄,平平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平仄○。
仄平仄仄仄,平仄○平平。
仄仄平仄平,仄平平○平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平仄平,仄平○仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○○仄仄,仄仄平仄平。
仄仄○仄仄,仄仄仄仄平。
仄平仄仄仄,平仄平仄○。
仄○平平仄,仄仄仄○○。
仄平平平仄,仄平仄仄平。
仄仄平仄仄,仄○仄平○。
平○仄仄平,仄仄○仄平。
平○仄平仄,仄仄○仄平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平平仄○仄,仄平平仄平。

zhé jū suì yún mù , chén qǐ chú wú yān 。
lài yǒu kě ài rì , xuán zài nán róng biān 。
gāo chōng yǐ shù zhàng , hé nuǎn rú chūn tiān 。
mén lín shāng wū lù , yǒu kè qì yán qián 。
lǎo wēng yǔ bìng yù , tóu bìn jiē pó rán 。
gū gū sān ér qì , gū gū yī fū guān 。
dào liáng wú dòu sù , lù fèi wú bǎi qián 。
jù tóu wèi yǒu shí , yán sè pō jī hán 。
shì wèn hé xǔ rén , dá yún jiā zhǎng ān 。
qù nián guān fǔ hàn , zhú shú rù ráng chuān 。
fù sǐ mái yì xiāng , kè pín sī gù yuán 。
gù yuán suī kǒng ěr , qín lǐng gé lán guān 。
shān shēn hào liù lǐ , lù jùn míng qī pán 。
qiǎng fù qiě qǐ gài , dòng něi fù xiǎn jiān 。
wéi chóu dà yǔ xuě , jiāng sǐ shān gǔ jiān 。
wǒ wén sī rén yǔ , yǐ hù dú cháng tàn 。
ěr wèi liú wáng kè , wǒ wèi rǒng sàn guān 。
zuǒ huàn wú fèng lù , fèng qīn fá gān xiān 。
yīn sī shì shì lái , shū hū guò shí nián 。
é guān dù qián shǒu , lǚ jìn cháng sù cān 。
wén hàn jiē tú ěr , fàng zhú gù yí rán 。
jiā pín yǔ qīn lǎo , dǔ wēng liáo zì kuān 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
谪居岁云暮,晨起厨无烟。
依赖有可爱的日子,悬挂在南荣的边缘。
高高舂磨已经有数丈,和煦的气息如同春天。
门临商於路,有客人憩息在屋檐前。
老翁与病妪,头发皆洁白。
呱呱三个孩子啼哭,呱呱一个男人独身。
道粮无斗粟,路费无百钱。
聚在一起却还没有食物,面色显得饥寒。
试问是何等身份的人,答说是家在长安的人。
去年国家遭受干旱,追逐成熟的庄稼进入穰川。
妻子死后葬在异乡,贫困的客人思念故园。
故园虽然近在眼前,秦岭却隔着蓝关。
山深称为六里,路峻名为七盘。
襁褓负着又行乞又当乞丐,又受冻又遭艰险。
唯一忧虑大雨雪,冻死在山谷之间。
我听见此人说话,倚在门户独自长叹。
你是流亡的客人,我是被免职的官员。
左右无俸禄可享,供养亲人缺乏美食。
因思考筮仕来的缘由,转瞬间已过去十年。
高高的头巾已被虫蛀成斑斑点点,漂泊中只能素餐。
文书与官印皆成徒有,被放逐是理所当然。
家境贫寒与亲人年迈,看着老翁只能自我安慰。

全诗概括:这首诗描绘了一位流亡的官员和一位贫困的农民的生活。他们过着艰苦的日子,没有稳定的工作和充足的食物。他们思念故乡,但被山岭和困境所隔离。诗中表达了作者对贫困、困境和离乡背井的深深忧虑。尽管如此,诗人通过与另一位流亡者的对话,互相宽慰,分享彼此的心情。整首诗通过描写这两个人的生活境况,展示了社会底层人士的苦难和无奈,以及他们对家庭和故乡的眷恋。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者王禹偁介绍:🔈

王禹偁(九五四~一○○一),字元之,济州钜野(今山东巨野)人。太宗太平兴国八年(九八三)进士,授成武县主簿。雍熙元年(九八四),迁知长洲县。端拱元年(九八八)应中书试,擢直史馆。次年迁知制诰。淳化二年(九九一),爲徐铉辨诬,贬商州团练副使。五年,再知制诰。至道元年(九九五)兼翰林学士,坐谤讪罢知滁州,未几改扬州。真宗即位,复知制诰。咸平元年(九九八)预修《太祖实录》,直笔犯讳,降知黄州。四年移知蕲州,卒,年四十八。有《小畜集》三十卷、《小畜外集》二十卷(今残存卷六至卷十三等八卷)。《宋史》卷二九三有传。 王禹偁诗,前十一卷以《四部丛刊》影印瞿氏铁琴铜剑楼藏宋刊配吕无党钞本《小畜集》爲底本,校以... 查看更多>>

王禹偁的诗:

相关诗词:

挽薛艮斋 其一 (wǎn xuē gèn zhāi qí yī)

朝代:宋    作者: 钱佖

蚤悟传心学,精微造本原。
读书残万卷,落笔动千言。
孤邑验英略,流民感至恩。
顔亡虽可痛,自有不亡存。

仄平仄平仄,平仄平平平。
仄仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,○仄○平平。
平○平平仄,仄仄仄平平。
仄平仄仄仄,平仄平平平。
平平○平仄,平平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平仄○。
仄平仄仄仄,平仄○平平。
仄仄平仄平,仄平平○平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平仄平,仄平○仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○○仄仄,仄仄平仄平。
仄仄○仄仄,仄仄仄仄平。
仄平仄仄仄,平仄平仄○。
仄○平平仄,仄仄仄○○。
仄平平平仄,仄平仄仄平。
仄仄平仄仄,仄○仄平○。
平○仄仄平,仄仄○仄平。
平○仄平仄,仄仄○仄平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平平仄○仄,仄平平仄平。

又登碧云亭感怀三十首 其二一 (yòu dēng bì yún tíng gǎn huái sān shí shǒu qí èr yī)

朝代:宋    作者: 吴芾

晚上危亭望大江,天教千古作金汤。
中流击楫人何在,徒感兴亡对夕阳。

仄平仄平仄,平仄平平平。
仄仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,○仄○平平。
平○平平仄,仄仄仄平平。
仄平仄仄仄,平仄平平平。
平平○平仄,平平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平仄○。
仄平仄仄仄,平仄○平平。
仄仄平仄平,仄平平○平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平仄平,仄平○仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○○仄仄,仄仄平仄平。
仄仄○仄仄,仄仄仄仄平。
仄平仄仄仄,平仄平仄○。
仄○平平仄,仄仄仄○○。
仄平平平仄,仄平仄仄平。
仄仄平仄仄,仄○仄平○。
平○仄仄平,仄仄○仄平。
平○仄平仄,仄仄○仄平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平平仄○仄,仄平平仄平。

感月悲逝者 (gǎn yuè bēi shì zhě)

朝代:唐    作者: 白居易

存亡感月一潸然,月色今宵似往年。
何处曾经同望月?樱桃树下後堂前。

仄平仄平仄,平仄平平平。
仄仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,○仄○平平。
平○平平仄,仄仄仄平平。
仄平仄仄仄,平仄平平平。
平平○平仄,平平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平仄○。
仄平仄仄仄,平仄○平平。
仄仄平仄平,仄平平○平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平仄平,仄平○仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○○仄仄,仄仄平仄平。
仄仄○仄仄,仄仄仄仄平。
仄平仄仄仄,平仄平仄○。
仄○平平仄,仄仄仄○○。
仄平平平仄,仄平仄仄平。
仄仄平仄仄,仄○仄平○。
平○仄仄平,仄仄○仄平。
平○仄平仄,仄仄○仄平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平平仄○仄,仄平平仄平。

感时二首 其二 (gǎn shí èr shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 陈着

一点忠忱无处输,与滔滔者走危途。
新声感泣尚书客,破镜传盟公主奴。
流散莫非中泽雁,死亡谁是首邱狐。
平生师友多黄土,吞哭何曾奠束刍。

仄平仄平仄,平仄平平平。
仄仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,○仄○平平。
平○平平仄,仄仄仄平平。
仄平仄仄仄,平仄平平平。
平平○平仄,平平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平仄○。
仄平仄仄仄,平仄○平平。
仄仄平仄平,仄平平○平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平仄平,仄平○仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○○仄仄,仄仄平仄平。
仄仄○仄仄,仄仄仄仄平。
仄平仄仄仄,平仄平仄○。
仄○平平仄,仄仄仄○○。
仄平平平仄,仄平仄仄平。
仄仄平仄仄,仄○仄平○。
平○仄仄平,仄仄○仄平。
平○仄平仄,仄仄○仄平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平平仄○仄,仄平平仄平。

昌甫诗来言九日是悼亡之日因答和及紫芝是日过城下 其三 (chāng fǔ shī lái yán jiǔ rì shì dào wáng zhī rì yīn dá hé jí zǐ zhī shì rì guò chéng xià qí sān)

朝代:宋    作者: 韩淲

佳辰人物本难俱,事事虽非景不殊。
君既悼亡应感旧,细看那复嗅茱萸。

仄平仄平仄,平仄平平平。
仄仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,○仄○平平。
平○平平仄,仄仄仄平平。
仄平仄仄仄,平仄平平平。
平平○平仄,平平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平仄○。
仄平仄仄仄,平仄○平平。
仄仄平仄平,仄平平○平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平仄平,仄平○仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○○仄仄,仄仄平仄平。
仄仄○仄仄,仄仄仄仄平。
仄平仄仄仄,平仄平仄○。
仄○平平仄,仄仄仄○○。
仄平平平仄,仄平仄仄平。
仄仄平仄仄,仄○仄平○。
平○仄仄平,仄仄○仄平。
平○仄平仄,仄仄○仄平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平平仄○仄,仄平平仄平。

漫兴九首 其四 (màn xīng jiǔ shǒu qí sì)

朝代:宋    作者: 方回

饿信黥英遇汉皇,攀龙附凤化侯王。
河豚鱼毒亡身耳,何至身亡族亦亡。

仄平仄平仄,平仄平平平。
仄仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,○仄○平平。
平○平平仄,仄仄仄平平。
仄平仄仄仄,平仄平平平。
平平○平仄,平平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平仄○。
仄平仄仄仄,平仄○平平。
仄仄平仄平,仄平平○平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平仄平,仄平○仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○○仄仄,仄仄平仄平。
仄仄○仄仄,仄仄仄仄平。
仄平仄仄仄,平仄平仄○。
仄○平平仄,仄仄仄○○。
仄平平平仄,仄平仄仄平。
仄仄平仄仄,仄○仄平○。
平○仄仄平,仄仄○仄平。
平○仄平仄,仄仄○仄平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平平仄○仄,仄平平仄平。

动物

诗偈 一○七 (shī jì yī ○ qī)

朝代:唐    作者: 庞藴

教君杀贼法,不用苦多方。
慧剑当心刺,心亡法亦亡。
心亡极乐国,法亡即西方。
贼为象马用,神自作空王。

仄平仄平仄,平仄平平平。
仄仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,○仄○平平。
平○平平仄,仄仄仄平平。
仄平仄仄仄,平仄平平平。
平平○平仄,平平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平仄○。
仄平仄仄仄,平仄○平平。
仄仄平仄平,仄平平○平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平仄平,仄平○仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○○仄仄,仄仄平仄平。
仄仄○仄仄,仄仄仄仄平。
仄平仄仄仄,平仄平仄○。
仄○平平仄,仄仄仄○○。
仄平平平仄,仄平仄仄平。
仄仄平仄仄,仄○仄平○。
平○仄仄平,仄仄○仄平。
平○仄平仄,仄仄○仄平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平平仄○仄,仄平平仄平。

岁晚感事 其二 (suì wǎn gǎn shì qí èr)

朝代:宋    作者: 宋庠

荣路冥烦客,单车寂寞州。
野氛连市涨,寒水夹城流。
塞上真亡马,江边独信鸥。
不知芳岁晚,霜雪上人头。

仄平仄平仄,平仄平平平。
仄仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,○仄○平平。
平○平平仄,仄仄仄平平。
仄平仄仄仄,平仄平平平。
平平○平仄,平平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平仄○。
仄平仄仄仄,平仄○平平。
仄仄平仄平,仄平平○平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平仄平,仄平○仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○○仄仄,仄仄平仄平。
仄仄○仄仄,仄仄仄仄平。
仄平仄仄仄,平仄平仄○。
仄○平平仄,仄仄仄○○。
仄平平平仄,仄平仄仄平。
仄仄平仄仄,仄○仄平○。
平○仄仄平,仄仄○仄平。
平○仄平仄,仄仄○仄平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平平仄○仄,仄平平仄平。

二风诗 (èr fēng shī)

朝代:唐    作者: 元结

国有世谟,仁信勤欤。
王实惛荒,终亡此乎。
焉有力恣谄惑,而不亡其国。
呜呼亡王,忍为此心。
敢正亡王,永为世箴。

仄平仄平仄,平仄平平平。
仄仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,○仄○平平。
平○平平仄,仄仄仄平平。
仄平仄仄仄,平仄平平平。
平平○平仄,平平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平仄○。
仄平仄仄仄,平仄○平平。
仄仄平仄平,仄平平○平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平仄平,仄平○仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○○仄仄,仄仄平仄平。
仄仄○仄仄,仄仄仄仄平。
仄平仄仄仄,平仄平仄○。
仄○平平仄,仄仄仄○○。
仄平平平仄,仄平仄仄平。
仄仄平仄仄,仄○仄平○。
平○仄仄平,仄仄○仄平。
平○仄平仄,仄仄○仄平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平平仄○仄,仄平平仄平。

初抵曹南四首 其四 (chū dǐ cáo nán sì shǒu qí sì)

朝代:宋    作者: 吕本中

往时汪博士,劝我便归休。
细雨檐花夜,长江枫叶秋。
欲行殊未必,高卧恐无由。
感叹思亡友,端居可泪流。

仄平仄平仄,平仄平平平。
仄仄仄仄仄,平仄平平平。
平平仄仄仄,○仄○平平。
平○平平仄,仄仄仄平平。
仄平仄仄仄,平仄平平平。
平平○平仄,平平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平仄○。
仄平仄仄仄,平仄○平平。
仄仄平仄平,仄平平○平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
仄仄平仄平,仄平○仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○○仄仄,仄仄平仄平。
仄仄○仄仄,仄仄仄仄平。
仄平仄仄仄,平仄平仄○。
仄○平平仄,仄仄仄○○。
仄平平平仄,仄平仄仄平。
仄仄平仄仄,仄○仄平○。
平○仄仄平,仄仄○仄平。
平○仄平仄,仄仄○仄平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平平仄○仄,仄平平仄平。

写景 抒情