fèng hé cài xī qú hú bēn tíng liú bié
奉和蔡希蘧鹄奔亭留别 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 郭祥正 (guō xiáng zhèng)

栏干去天无一尺,帘外三山蘸天碧。
樽倾浊酒延故人,拂拂轻寒添暮色。
双鹄飞奔迹已陈,满庭细草自涵春。
孤城不复有冤气,法座垂衣逢圣神。
惟君万里分符去,苍梧之邦舜游处。
九疑七泽皆相连,墨海濡毫写长句。
又如李白才清新,无数篇章思不羣。
挺特千松霜後见,孤高一笛陇头闻。
我於诗学非无意,黄芦不并琅玕翠。
漫甘薄禄养残年,两鬓垂丝成底事。
声出还吞泪如雨,同气相求别离苦。
老来频寄一行书,江边鱼雁无今古。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。

lán gān qù tiān wú yī chǐ , lián wài sān shān zhàn tiān bì 。
zūn qīng zhuó jiǔ yán gù rén , fú fú qīng hán tiān mù sè 。
shuāng hú fēi bēn jì yǐ chén , mǎn tíng xì cǎo zì hán chūn 。
gū chéng bù fù yǒu yuān qì , fǎ zuò chuí yī féng shèng shén 。
wéi jūn wàn lǐ fēn fú qù , cāng wú zhī bāng shùn yóu chù 。
jiǔ yí qī zé jiē xiāng lián , mò hǎi rú háo xiě cháng jù 。
yòu rú lǐ bái cái qīng xīn , wú shù piān zhāng sī bù qún 。
tǐng tè qiān sōng shuāng hòu jiàn , gū gāo yī dí lǒng tóu wén 。
wǒ wū shī xué fēi wú yì , huáng lú bù bìng láng gān cuì 。
màn gān báo lù yǎng cán nián , liǎng bìn chuí sī chéng dǐ shì 。
shēng chū huán tūn lèi rú yǔ , tóng qì xiāng qiú bié lí kǔ 。
lǎo lái pín jì yī xíng shū , jiāng biān yú yàn wú jīn gǔ 。

奉和蔡希蘧鵠奔亭留别

—— 郭祥正

欄干去天無一尺,簾外三山蘸天碧。
樽傾濁酒延故人,拂拂輕寒添暮色。
雙鵠飛奔跡已陳,滿庭細草自涵春。
孤城不復有冤氣,法座垂衣逢聖神。
惟君萬里分符去,蒼梧之邦舜遊處。
九疑七澤皆相連,墨海濡毫寫長句。
又如李白才清新,無數篇章思不羣。
挺特千松霜後見,孤高一笛隴頭聞。
我於詩學非無意,黄蘆不並琅玕翠。
漫甘薄祿養殘年,兩鬢垂絲成底事。
聲出還吞淚如雨,同氣相求别離苦。
老來頻寄一行書,江邊魚雁無今古。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。

lán gān qù tiān wú yī chǐ , lián wài sān shān zhàn tiān bì 。
zūn qīng zhuó jiǔ yán gù rén , fú fú qīng hán tiān mù sè 。
shuāng hú fēi bēn jì yǐ chén , mǎn tíng xì cǎo zì hán chūn 。
gū chéng bù fù yǒu yuān qì , fǎ zuò chuí yī féng shèng shén 。
wéi jūn wàn lǐ fēn fú qù , cāng wú zhī bāng shùn yóu chù 。
jiǔ yí qī zé jiē xiāng lián , mò hǎi rú háo xiě cháng jù 。
yòu rú lǐ bái cái qīng xīn , wú shù piān zhāng sī bù qún 。
tǐng tè qiān sōng shuāng hòu jiàn , gū gāo yī dí lǒng tóu wén 。
wǒ wū shī xué fēi wú yì , huáng lú bù bìng láng gān cuì 。
màn gān báo lù yǎng cán nián , liǎng bìn chuí sī chéng dǐ shì 。
shēng chū huán tūn lèi rú yǔ , tóng qì xiāng qiú bié lí kǔ 。
lǎo lái pín jì yī xíng shū , jiāng biān yú yàn wú jīn gǔ 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
栏杆高高,直达天际,一尺都不缺失。帘外三座山峰沐浴在湛蓝的天空里。

我倾满酒杯,邀请旧友,共话往昔,微寒的风拂面,夜色逐渐加深。

双鹄飞驰,轨迹已经定格,满庭院细草含着春天的气息。

孤城再也没有冤屈,法座之上传来圣神的声音。

只有你去远方万里,前往苍梧之邦,仿佛舜的游历地。

九疑山、七泽湖,连接在一起,如墨海蘸湿毛笔,写下长篇大论。

还有像李白一样才气煊赫,无数篇章思想超群。

挺立特立,千松霜后方现,孤高之处一笛声响起。

我对于诗学并非漫无目的,黄芦也不及琅玕的翠绿。

虽然甘愿过着朴素的生活,养老度余年,但两鬓的白发已成为无可逃避的现实。

响声传出,伴随着泪水,就像雨一样滂沱,同气相求,却免不了离别的痛苦。

晚年时我频频寄出一封封书信,但江边的鱼儿和雁儿却无法代替过去和现在。

全诗写景描写了一个高耸的栏杆,远望天空和山峰的美景。诗人在清寒的时候,倾酒邀友,愁思夜深。描绘了鹄的飞翔和春天的景色,表达了对社会变革的期待,自比于舜游苍梧。接着叙述了景物之间的联系,以及自己的学识和志向,表达了对李白的崇拜。最后写到自己的生活现状,忧虑离别的痛苦和对往昔的怀念。诗中自嘲和自勉交织,抒发了对诗学的执着与追求。整体感觉略带忧愁,但也充满了对诗歌和美好事物的热爱与向往。

赏析::
这首诗《奉和蔡希蘧鹄奔亭留别》是郭祥正为友人蔡希蘧所作的别离之作。诗中通过对景物、情感和友情的描写,表达了离别之情和对友人的深情告别。
首先,诗人以一幅美丽的山水画面描绘了离别的场景。他写道栏干之外是碧天和高山,形容了大自然的壮丽景色。樽中的浊酒和微凉的气氛增加了别离的沉痛感。
接着,诗人与友人的离别情感渐起。他提到了友人已经远行,双鹄飞去,庭院中的细草已经春满。这里表现了离别的无奈和不舍,同时也展现了岁月的流转和生命的蓬勃。
在后半部分,诗人谈到自己的文学追求,与李白等文人相比。他以自嘲的口吻提到自己的文学成就不及前辈,但依然怀抱着对诗歌的热爱。他感慨自己老来寄书无人应,江边鱼雁无今古,表达了一种对友情和文学的坚守和不懈追求。
标签:
抒情、离别、友情、自嘲、文学追求

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者郭祥正介绍:🔈

郭祥正(一○三五~一一一三)(生年据本集卷二○《癸酉除夜呈邻舍刘秀才》“六十明朝是”推算),字功父(甫),自号醉吟居士,谢公山人、漳南浪士,当涂(今属安徽)人。据本集推知,约举仁宗皇佑五年(一○五三)进士,爲德化尉。神宗熙宁五年(一○七二)权邵州防御判官。六年,爲太子中舍,与江东路家便差遣,爲桐城令。後任签书保信军节度判官,未几弃官隐姑孰青山。元丰四年(一○八一)前後,通判汀州。五年,摄守漳州。七年,因事勒停。哲宗元佑三年(一○八八),起知端州。四年,致仕。卒年七十九(明嘉靖《太平府志》卷六)。祥正诗格俊逸似李白,同时人梅尧臣誉之爲“真太白後身”。有《青山集》三十卷。《宋史》卷四四四有传。 郭... 查看更多>>

郭祥正的诗:

郭祥正的词:

相关诗词:

和彦仲长汀铺留题 (hé yàn zhòng cháng tīng pù liú tí)

朝代:宋    作者: 胡寅

瘦马鞭犹懒,长亭室正虚。
五言留败壁,一饭饱新蔬。
閲世但如许,浮生宁愿余。
茅檐与藻梲,等观是蘧庐。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。

(mèng)

朝代:宋    作者: 王安石

黄粱欲熟且留连,漫道春归莫怅然。
蝴蝶岂能知梦事,蘧蘧飞堕晚花前。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。

留题浄应寺 (liú tí jìng yìng sì)

朝代:宋    作者: 李端民

方牀藤枕梦蘧蘧,睡足高堂乐有余。
茶乳泛瓯香篆息,明窗重理读残书。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。

刘敬子心所题桂林栖霞洞诗见寄梦想之余次韵奉酬 (liú jìng zǐ xīn suǒ tí guì lín qī xiá dòng shī jiàn jì mèng xiǎng zhī yú cì yùn fèng chóu)

朝代:宋    作者: 杨绦

从教扰扰校亏成,且可蘧蘧了死生。
八极神游应有分,几时杖屦得同行。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。

蒋亭和蔡湘州 (jiǎng tíng hé cài xiāng zhōu)

朝代:唐    作者: 贾岛

蒋宅为亭榭,蔡城东郭门。
潭连秦相井,松老汉朝根。
已积苍苔徧,何曾旧径存。
高斋无事後,时复一携尊。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。

和蔡生迁居二首蔡学佛故用杜老与赞公故事蔡常令一妪持简来 其一 (hé cài shēng qiān jū èr shǒu cài xué fó gù yòng dù lǎo yǔ zàn gōng gù shì cài cháng lìng yī yù chí jiǎn lái qí yī)

朝代:宋    作者: 胡寅

浮生何处不蘧庐,且喜飘然乍卜居。
一室未应忘洒扫,四隣聊复认亲疎。
荔蕉饷客还堪饱,笋蕨登盘莫愿余。
有意相寻即扶杖,无烦赤足致双鱼。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。

琴曲歌辞 别鹄操 (qín qǔ gē cí bié hú cāo)

朝代:唐    作者: 韩愈

雄鹄衔枝来,雌鹄啄泥归。
巢成不生子,大义当乖离。
江汉水之大,鹄身鸟之微。
更无相逢日,安可相随飞。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。

和登安济亭 (hé dēng ān jì tíng)

朝代:宋    作者: 蔡襄

亭上风吹藤帽檐,为怜清胜得安恬。
惊涛触岸层澜碎,落日衔山半景尖。
遥认犀奔知鹿角,忽逢龙挂见胡髯。
城南一去通沧海,无限春寒向晚添。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。

动物

双林壁间有人写董仲达希字韵诗和者纷纷因用韵 (shuāng lín bì jiān yǒu rén xiě dǒng zhòng dá xī zì yùn shī hé zhě fēn fēn yīn yòng yùn)

朝代:宋    作者: 蔡沈

寺古苍松老,僧高俗客希。
我来游竟日,不用笋舆归。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。

和友人寄怀 (hé yǒu rén jì huái)

朝代:唐    作者: 薛能

从来行乐近来希,蘧瑗知言与我违。
自是衰心不如旧,非关四十九年非。

平平仄平平仄仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄○平平仄仄。
平仄平平仄仄平,仄○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平○平仄平。
平平仄仄○平仄,○平平平仄平仄。
仄平仄仄平○平,仄仄平○仄○仄。
仄○仄仄平平平,平仄平平○仄平。
仄仄平平平仄仄,平平仄仄仄平○。
仄平平仄平平仄,平平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平仄平平仄○仄,平仄○平仄○仄。
仄平平仄仄○平,平平平仄平平仄。