ān zhù sì sōng shēng
安住寺松声 🔈
晴日千竿籁,春风万鼓鼙。
清和兼怨适,细大杂高低。
释子聆眠石,行人听过溪。
曾於天竺寺,为尔驻游藜。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
晴日千竿籟,春風萬鼓鼙。
清和兼怨適,細大雜高低。
釋子聆眠石,行人聽過溪。
曾於天竺寺,爲爾駐遊藜。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
晴朗的阳光下,千竿竹子发出悦耳的声音,春风吹过万千鼓鼙的声音。清澈与和谐之中夹杂着微妙的怨怼,大小不一、杂乱无章的声音此起彼伏。
僧人静静地依偎在石头上,倾听着这美妙的声音,行人也在溪水旁驻足聆听。曾经在遥远的天竺寺,我曾在那里安然停留,享受游弋的宁静。
总结:
诗人描绘了晴日下竹子和春风带来的音乐,清和与怨适交织,大小各异的声音交相辉映。在宁静的环境中,僧人聆听着声音,行人驻足倾听,诗人回忆曾在天竺寺的宁静时光。
舒岳祥的诗:
相关诗词:
鲍防《云门寺济公上方偈序》 任逵《题天章寺偈》 (bào fáng 《 yún mén sì jì gōng shàng fāng jì xù 》 rèn kuí 《 tí tiān zhāng sì jì 》)
降伏心住,自在心住。
有心且住,无心即住。
。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
多福寺 (duō fú sì)
野鹿自成群,山中少隠君。
钟声两寺合,人语一溪分。
泉响松间雨,苔生石上纹。
多年僧住此,半榻锁闲云。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
剑阁 (jiàn gé)
剑耸秋峰积霭昏,关城遥向望中分。
触新百堵连青嶂,依旧千家住白云。
松桧影随岩寺出,管弦声杂涧声闻。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
偈五首 其三 (jì wǔ shǒu qí sān)
瘦竹长松滴翠香,流风疏月度炎凉。
不知谁住原西寺,每日钟声送夕阳。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
寄英公大师 (jì yīng gōng dà shī)
往岁潇湘一相见,诗成野逸笔狂颠。
近闻归住长安寺,松老书窗又岁年。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
与湛上人院画松 (yǔ zhàn shàng rén yuàn huà sōng)
水墨乍成岩下树,摧残半隐洞中[云]。
猷公曾住天台寺,阴雨猨声何处闻。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
送僧住梅山 其二 (sòng sēng zhù méi shān qí èr)
近闻僧说宜黄寺,一道松门夜不关。
投老有禾三百把,亦随君去住梅山。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
题善光寺 (tí shàn guāng sì)
云门天竺旧姻缘,临老移家住玉泉。
早到可中溳南寺,免得翻经住几年。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
题大龙寺 (tí dà lóng sì)
万松邀我上崔嵬,入寺山屏次第开。
无说欲知真说法,松声还送出山来。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
送山老住三峰寺 其一 (sòng shān lǎo zhù sān fēng sì qí yī)
未办同穿荦确行,西风挥手最关情。
只应勃窣喧卑里,认得峯头啸月声。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。