yǔ guō shùn qīn cháo qǐng
与郭舜钦朝请 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 邓肃 (dèng sù)

成均冷坐穷吞纸,额叩龙墀滨九死。
背负琴书偶生还,赖有春风满故里。
故里渺居天一隅,因仍蔓草不堪除。
多谢先生肯游刃,号令雷霆一扫驱。
旧弊忽消新庆长,老稚相携纷击壤。
坐使牛蹄一泓中,九万共抟羊角上。
只恐朝廷急英雄,割鸡不用烦屠龙。
政须太山来压卵,金阙唤回小令公。
陋巷嗟余空四壁,饿死平生无枉尺。
知音今有昌黎公,玉川得卧三竿日。

平平仄仄平平仄,仄仄平平平仄仄。
仄仄平平仄平平,仄仄平平仄仄仄。
仄仄仄平平仄平,平平仄仄仄平○。
平仄平平仄平仄,○仄平平仄仄○。
仄仄仄平平仄○,仄仄○平平仄仄。
仄仄平平仄平○,仄仄仄平平仄仄。
仄仄平○仄平平,仄平仄仄平平平。
仄平仄平平仄仄,平仄仄○仄仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平仄仄。
平平平仄平平平,仄平仄仄○平仄。

chéng jūn lěng zuò qióng tūn zhǐ , é kòu lóng chí bīn jiǔ sǐ 。
bēi fù qín shū ǒu shēng huán , lài yǒu chūn fēng mǎn gù lǐ 。
gù lǐ miǎo jū tiān yī yú , yīn réng màn cǎo bù kān chú 。
duō xiè xiān shēng kěn yóu rèn , hào lìng léi tíng yī sǎo qū 。
jiù bì hū xiāo xīn qìng cháng , lǎo zhì xiāng xié fēn jī rǎng 。
zuò shǐ niú tí yī hóng zhōng , jiǔ wàn gòng tuán yáng jiǎo shàng 。
zhī kǒng cháo tíng jí yīng xióng , gē jī bù yòng fán tú lóng 。
zhèng xū tài shān lái yā luǎn , jīn quē huàn huí xiǎo lìng gōng 。
lòu xiàng jiē yú kōng sì bì , è sǐ píng shēng wú wǎng chǐ 。
zhī yīn jīn yǒu chāng lí gōng , yù chuān dé wò sān gān rì 。

动物

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
成均冷坐在贫瘠的山水间,身受压迫犹如吞下苦涩的纸张,额触蒙古御座边,宛如在龙墀滨面临生死考验。
背负琴书偶然生还,得幸有春风吹满故里乡。
故里犹如遥远角落,因仍有蔓草难除根。
非常感谢先生肯施一巨大恩惠,声令雷霆般扫清障碍。
陈旧弊端忽然消散,新春气象带来欢庆的时光。
老者与幼童相互牵手,纷纷奔走在富饶的土地上。
即使让一头牛陷入深水中,也能与九万只羊一起腾飞上天。
只是担忧朝廷急需英雄之才,割鸡焉能解决屠龙之事。
政策必须如太山压卵般坚定有力,才能唤回金阙下的小令公。
住在狭窄的巷子里叹息四壁空虚,平生艰苦,未得片刻安宁。
如今终于遇到知音,有幸能与昌黎公交流心意,就像玉川得以长时间卧泳在阳光下一样舒畅。
全文总结:文中描写了一个境遇艰难的人,他在贫困环境中苦苦挣扎,但也有知音相助,最终有了喜庆的转机。通过反衬,表达了社会旧弊的消失和新气象的兴盛,暗示着美好未来。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者邓肃介绍:🔈

邓肃(一○九一~一一三二),初字至宏,改德恭(《默堂集》卷二○《郑德恭字序》),号栟榈,南剑州沙县(今属福建)人。师事李纲,入太学。徽宗宣和元年(一一一九)作诗讽谏花石纲,诏放归(《宋史》卷二二《徽宗四》)。钦宗嗣位,授鸿胪寺主簿。尝诣金营,留五十日而还。金人立张邦昌,奔赴南京。高宗建炎元年(一一二七)守右正言(《建炎以来系年要录》卷五),不三月凡抗二十疏。会李纲罢相,上疏争之,忤执政,送吏部。绍兴元年(一一三一)主管江州太平观。二年,避寇福唐,以疾卒,年四十二(明万历《栟榈先生文集》附录《栟榈先生墓表》)。有《栟榈集》二十五卷(《宋史·艺文志》作二十六卷)。《宋史》卷三七五有传。 邓肃诗,以... 查看更多>>

邓肃的诗:

邓肃的词:

  • 瑞鹧鸪

    北书一纸惨天容。花柳春风不敢。未学宣...

  • 临江仙

    带雨梨花看上马,问人底事匆匆。于飞有...

  • 临江仙

    百尺危楼初过雨,清风凛作轻寒。一声渔...

  • 临江仙

    春雪一瓯扶醉玉,翩翩两腋生风。柳腰无...

  • 临江仙

    剑水泠泠行碧玉,扁舟一叶吹风。玉人招...

  • 临江仙

    雨过荼縻春欲放,轻寒约住馀芳。南园今...

  • 临江仙

    独宿禅房清梦断,鸡声唤起晨钟。出门晓...

  • 临江仙

    夜饮不知更漏永,馀酣困染朝阳。庭前莺...

  • 临江仙

    夜静黄云承宝袜,九疑人到羊家。蕊宫仙...

  • 临江仙

    楼北楼南青不断,晴空总是春容。先来无...

  • 邓肃宋词全集>>

相关诗词:

晋门 郭钦 (jìn mén guō qīn)

朝代:唐    作者: 周昙

谁疑忠谏郭钦言,不逐戎夷出塞垣。
晋室既无明圣主,果为胡虏乱中原。

平平仄仄平平仄,仄仄平平平仄仄。
仄仄平平仄平平,仄仄平平仄仄仄。
仄仄仄平平仄平,平平仄仄仄平○。
平仄平平仄平仄,○仄平平仄仄○。
仄仄仄平平仄○,仄仄○平平仄仄。
仄仄平平仄平○,仄仄仄平平仄仄。
仄仄平○仄平平,仄平仄仄平平平。
仄平仄平平仄仄,平仄仄○仄仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平仄仄。
平平平仄平平平,仄平仄仄○平仄。

(jù)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

沿桥待金鲫,竟日独迟留。

平平仄仄平平仄,仄仄平平平仄仄。
仄仄平平仄平平,仄仄平平仄仄仄。
仄仄仄平平仄平,平平仄仄仄平○。
平仄平平仄平仄,○仄平平仄仄○。
仄仄仄平平仄○,仄仄○平平仄仄。
仄仄平平仄平○,仄仄仄平平仄仄。
仄仄平○仄平平,仄平仄仄平平平。
仄平仄平平仄仄,平仄仄○仄仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平仄仄。
平平平仄平平平,仄平仄仄○平仄。

吴江亭 (wú jiāng tíng)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

气象清雄天与邻,世间不合有埃尘。
拟将累句酬佳景,只恐江山解笑人。

平平仄仄平平仄,仄仄平平平仄仄。
仄仄平平仄平平,仄仄平平仄仄仄。
仄仄仄平平仄平,平平仄仄仄平○。
平仄平平仄平仄,○仄平平仄仄○。
仄仄仄平平仄○,仄仄○平平仄仄。
仄仄平平仄平○,仄仄仄平平仄仄。
仄仄平○仄平平,仄平仄仄平平平。
仄平仄平平仄仄,平仄仄○仄仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平仄仄。
平平平仄平平平,仄平仄仄○平仄。

送陈生还乌龙山旧居 (sòng chén shēng huán wū lóng shān jiù jū)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

百丈清溪见戏鳞,严公祠宇与天邻。
此中旧隐君归去,笑指人寰一片尘。

平平仄仄平平仄,仄仄平平平仄仄。
仄仄平平仄平平,仄仄平平仄仄仄。
仄仄仄平平仄平,平平仄仄仄平○。
平仄平平仄平仄,○仄平平仄仄○。
仄仄仄平平仄○,仄仄○平平仄仄。
仄仄平平仄平○,仄仄仄平平仄仄。
仄仄平○仄平平,仄平仄仄平平平。
仄平仄平平仄仄,平仄仄○仄仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平仄仄。
平平平仄平平平,仄平仄仄○平仄。

动物

存目 其三 (cún mù qí sān)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

诗题:游灵岩寺首句:古来兴废一愁人。

平平仄仄平平仄,仄仄平平平仄仄。
仄仄平平仄平平,仄仄平平仄仄仄。
仄仄仄平平仄平,平平仄仄仄平○。
平仄平平仄平仄,○仄平平仄仄○。
仄仄仄平平仄○,仄仄○平平仄仄。
仄仄平平仄平○,仄仄仄平平仄仄。
仄仄平○仄平平,仄平仄仄平平平。
仄平仄平平仄仄,平仄仄○仄仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平仄仄。
平平平仄平平平,仄平仄仄○平仄。

杂兴 (zá xīng)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

虎豹性食人,智者畜为戏。
形影本相亲,愚夫见而畏。
疑同不疑异,远哉愚与智。

平平仄仄平平仄,仄仄平平平仄仄。
仄仄平平仄平平,仄仄平平仄仄仄。
仄仄仄平平仄平,平平仄仄仄平○。
平仄平平仄平仄,○仄平平仄仄○。
仄仄仄平平仄○,仄仄○平平仄仄。
仄仄平平仄平○,仄仄仄平平仄仄。
仄仄平○仄平平,仄平仄仄平平平。
仄平仄平平仄仄,平仄仄○仄仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平仄仄。
平平平仄平平平,仄平仄仄○平仄。

存目 其二 (cún mù qí èr)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

诗题:南园首句:西施台下见名园。

平平仄仄平平仄,仄仄平平平仄仄。
仄仄平平仄平平,仄仄平平仄仄仄。
仄仄仄平平仄平,平平仄仄仄平○。
平仄平平仄平仄,○仄平平仄仄○。
仄仄仄平平仄○,仄仄○平平仄仄。
仄仄平平仄平○,仄仄仄平平仄仄。
仄仄平○仄平平,仄平仄仄平平平。
仄平仄平平仄仄,平仄仄○仄仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平仄仄。
平平平仄平平平,仄平仄仄○平仄。

存目 其一 (cún mù qí yī)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

诗题:田家词首句:南风霏霏麦花落。

平平仄仄平平仄,仄仄平平平仄仄。
仄仄平平仄平平,仄仄平平仄仄仄。
仄仄仄平平仄平,平平仄仄仄平○。
平仄平平仄平仄,○仄平平仄仄○。
仄仄仄平平仄○,仄仄○平平仄仄。
仄仄平平仄平○,仄仄仄平平仄仄。
仄仄平○仄平平,仄平仄仄平平平。
仄平仄平平仄仄,平仄仄○仄仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平仄仄。
平平平仄平平平,仄平仄仄○平仄。

郡侯访予于沧浪亭因而高会翌日以一章谢之 (jùn hóu fǎng yǔ yú cāng làng tíng yīn ér gāo huì yì rì yǐ yī zhāng xiè zhī)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

荒亭俗少游,迁客心自爱。
绕亭植梧竹,私心亦有待。
昨朝十骑来,䟃

平平仄仄平平仄,仄仄平平平仄仄。
仄仄平平仄平平,仄仄平平仄仄仄。
仄仄仄平平仄平,平平仄仄仄平○。
平仄平平仄平仄,○仄平平仄仄○。
仄仄仄平平仄○,仄仄○平平仄仄。
仄仄平平仄平○,仄仄仄平平仄仄。
仄仄平○仄平平,仄平仄仄平平平。
仄平仄平平仄仄,平仄仄○仄仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平仄仄。
平平平仄平平平,仄平仄仄○平仄。

抒情 友情

沧浪亭 (cāng làng tíng)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

一迳抱幽山,居然城市间。
高轩面曲水,修竹慰愁顔。
迹与豺狼远,心随鱼鸟闲。
吾甘老此境,无暇事机关。

平平仄仄平平仄,仄仄平平平仄仄。
仄仄平平仄平平,仄仄平平仄仄仄。
仄仄仄平平仄平,平平仄仄仄平○。
平仄平平仄平仄,○仄平平仄仄○。
仄仄仄平平仄○,仄仄○平平仄仄。
仄仄平平仄平○,仄仄仄平平仄仄。
仄仄平○仄平平,仄平仄仄平平平。
仄平仄平平仄仄,平仄仄○仄仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平仄仄。
平平平仄平平平,仄平仄仄○平仄。