lǐ sū zhōu yí tài hú shí qí zhuàng jué lún yīn tí èr shí yùn fèng chéng mèng dé lè tiān
李苏州遗太湖石奇状绝伦因题二十韵奉呈梦得乐天 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 牛僧孺 (niú sēng rú)

胚浑何时结,嵌空此日成。
掀蹲龙虎鬬,挟怪鬼神惊。
带雨新水静,轻敲碎玉鸣。
搀叉锋刃簇,缕络钓丝萦。
近水摇奇冷,依松助澹清。
通身鳞甲隐,透穴洞天明。
丑凸隆胡准,深凹刻兕觵。
雷风疑欲变,阴黑讶将行。
噤㾕微寒早,轮囷数片横。
地只愁垫压,鳌足困支撑。
珍重姑苏守,相怜嬾慢情。
为探湖里物,不怕浪中鲸。
利涉余千里,山河仅百程。
池塘初展见,金玉自凡轻。
侧眩魂犹悚,周观意渐平。
似逢三益友,如对十年兄。
旺兴添魔力,消烦破宿酲。
嫓人当绮皓,视秩即公卿。
念此园林宝,还须别识精。
诗仙有刘白,为汝数逢迎。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。

pēi hún hé shí jié , qiàn kōng cǐ rì chéng 。
xiān dūn lóng hǔ dòu , xié guài guǐ shén jīng 。
dài yǔ xīn shuǐ jìng , qīng qiāo suì yù míng 。
chān chā fēng rèn cù , lǚ luò diào sī yíng 。
jìn shuǐ yáo qí lěng , yī sōng zhù dàn qīng 。
tōng shēn lín jiǎ yǐn , tòu xué dòng tiān míng 。
chǒu tū lóng hú zhǔn , shēn āo kè sì gōng 。
léi fēng yí yù biàn , yīn hēi yà jiāng xíng 。
jìn 㾕 wēi hán zǎo , lún qūn shù piàn héng 。
dì zhī chóu diàn yā , áo zú kùn zhī chēng 。
zhēn zhòng gū sū shǒu , xiāng lián lǎn màn qíng 。
wèi tàn hú lǐ wù , bù pà làng zhōng jīng 。
lì shè yú qiān lǐ , shān hé jǐn bǎi chéng 。
chí táng chū zhǎn jiàn , jīn yù zì fán qīng 。
cè xuàn hún yóu sǒng , zhōu guān yì jiàn píng 。
sì féng sān yì yǒu , rú duì shí nián xiōng 。
wàng xīng tiān mó lì , xiāo fán pò sù chéng 。
pì rén dāng qǐ hào , shì zhì jí gōng qīng 。
niàn cǐ yuán lín bǎo , huán xū bié shí jīng 。
shī xiān yǒu liú bái , wèi rǔ shù féng yíng 。

动物

李蘇州遺太湖石奇狀絕倫因題二十韻奉呈夢得樂天

—— 牛僧孺

胚渾何時結,嵌空此日成。
掀蹲龍虎鬬,挾怪鬼神驚。
帶雨新水靜,輕敲碎玉鳴。
攙叉鋒刃簇,縷絡釣絲縈。
近水搖奇冷,依松助澹清。
通身鱗甲隱,透穴洞天明。
醜凸隆胡準,深凹刻兕觵。
雷風疑欲變,陰黑訝將行。
噤㾕微寒早,輪囷數片橫。
地祇愁墊壓,鰲足困支撐。
珍重姑蘇守,相憐嬾慢情。
爲探湖裏物,不怕浪中鯨。
利涉餘千里,山河僅百程。
池塘初展見,金玉自凡輕。
側眩魂猶悚,周觀意漸平。
似逢三益友,如對十年兄。
旺興添魔力,消煩破宿酲。
嫓人當綺皓,視秩即公卿。
念此園林寶,還須別識精。
詩仙有劉白,爲汝數逢迎。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。

pēi hún hé shí jié , qiàn kōng cǐ rì chéng 。
xiān dūn lóng hǔ dòu , xié guài guǐ shén jīng 。
dài yǔ xīn shuǐ jìng , qīng qiāo suì yù míng 。
chān chā fēng rèn cù , lǚ luò diào sī yíng 。
jìn shuǐ yáo qí lěng , yī sōng zhù dàn qīng 。
tōng shēn lín jiǎ yǐn , tòu xué dòng tiān míng 。
chǒu tū lóng hú zhǔn , shēn āo kè sì gōng 。
léi fēng yí yù biàn , yīn hēi yà jiāng xíng 。
jìn 㾕 wēi hán zǎo , lún qūn shù piàn héng 。
dì zhī chóu diàn yā , áo zú kùn zhī chēng 。
zhēn zhòng gū sū shǒu , xiāng lián lǎn màn qíng 。
wèi tàn hú lǐ wù , bù pà làng zhōng jīng 。
lì shè yú qiān lǐ , shān hé jǐn bǎi chéng 。
chí táng chū zhǎn jiàn , jīn yù zì fán qīng 。
cè xuàn hún yóu sǒng , zhōu guān yì jiàn píng 。
sì féng sān yì yǒu , rú duì shí nián xiōng 。
wàng xīng tiān mó lì , xiāo fán pò sù chéng 。
pì rén dāng qǐ hào , shì zhì jí gōng qīng 。
niàn cǐ yuán lín bǎo , huán xū bié shí jīng 。
shī xiān yǒu liú bái , wèi rǔ shù féng yíng 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
胚浑何时结,嵌空此日成。
掀蹲龙虎鬬,挟怪鬼神惊。
带雨新水静,轻敲碎玉鸣。
搀叉锋刃簇,缕络钓丝萦。
近水摇奇冷,依松助澹清。
通身鳞甲隐,透穴洞天明。
丑凸隆胡准,深凹刻兕觵。
雷风疑欲变,阴黑讶将行。
噤㾕微寒早,轮囷数片横。
地只愁垫压,鳌足困支撑。
珍重姑苏守,相怜嬾慢情。
为探湖里物,不怕浪中鲸。
利涉余千里,山河仅百程。
池塘初展见,金玉自凡轻。
侧眩魂犹悚,周观意渐平。
似逢三益友,如对十年兄。
旺兴添魔力,消烦破宿酲。
嫓人当绮皓,视秩即公卿。
念此园林宝,还须别识精。
诗仙有刘白,为汝数逢迎。

【全诗总结:
本诗描绘了一个奇妙而神秘的景象,使用了大量象征和隐喻的手法。它以浑朴的文字描绘出一幅神奇的画面,通过诗人独特的想象力和修辞手法,让读者感受到深沉的意境和哲理。

诗中描述了胚胎在何时形成,嵌入空虚中而得以成长。掀起的龙虎激烈搏斗,激发了奇异的鬼神之惊。雨水带来的新生命使水面平静,轻轻敲击产生如碎玉般的声响。搀叉锋刃簇拥,细丝缠绕如钓线。靠近水面摇曳的奇冷感,依附在松树上增添了宁静和清澈。

身上的鳞甲隐约可见,透过穴洞看到明亮的天空。丑陋的凸起和深邃的凹陷如雕刻出的兽觥。雷电与狂风仿佛随时会发生变化,阴暗的黑暗令人惊讶地行动。寂静中微微感受到寒意的清晨,数片阳光横亘于轮廓之间。

大地只是担忧被压迫,巨龟的脚步陷入困境而承受。珍视着苏州城的守护者,怜惜那迟缓而慢悠悠的情感。勇于探索湖中之物,不惧怕遇到巨大的困难。利用千里之行的经验,却只走过百里的山河。

池塘初次展现出美景,金玉的光华显得微不足道。侧过头去,灵魂感到犹豫而畏惧,逐渐平静下来。好像遇到了三位益友,如同与兄弟相处十年之久。生机勃勃地增添了魔力,消解了烦恼和昨夜的酒意。

美丽的女子具有皓白的仪态,崇尚等级即是公卿。诗人念及这座园林的宝贵之处,却需要更加深入地了解其内涵。还有诗仙刘白,为你数次迎接。

赏析:
这首诗《李苏州遗太湖石奇状绝伦因题二十韵奉呈梦得乐天》是由唐代诗人牛僧孺所作,题材是描述一块太湖石的神奇之处。全诗用典型的描写手法,将太湖石的形态特点和令人惊叹的景致逐一展现,以及与太湖石的交往情感,使读者对太湖石产生深刻的印象。
首先,诗人通过生动的描写,呈现出太湖石的形态,包括胚浑的特点、龙虎鬬的奇异景象以及它带来的神秘感。接着,诗人将太湖石的质地和声音描写得淋漓尽致,如新水静、碎玉鸣、锋刃簇、钓丝萦等,使人仿佛能够听到太湖石与水的交融声音。此外,诗人还运用了比喻手法,将太湖石比作龙虎、鬼神,增强了其神秘感和神奇性。
在接下来的部分,诗人将太湖石与自然景色相结合,如湖水、松树,进一步强调了太湖石的独特之处。太湖石通透的质地和形态也被赋予了一种仙境般的美感,与天地相融。同时,诗人用句子来刻画太湖石的形状,如凸隆胡准、深凹刻兕觵,使读者对其形态有更为清晰的印象。
在最后的部分,诗人表达了自己对太湖石的喜爱和珍视之情,以及与之交往的心情。诗人提到了苏州,将太湖石置于苏州的背景之中,增强了其地域特色。最后,诗人提到了诗仙刘白,为太湖石的神奇之处提供了历史背景和文学传承。
总的来说,这首诗以精湛的描写技巧和丰富的想象力,将太湖石的形态、特点和情感表达得淋漓尽致,让读者感受到了诗人对太湖石的独特情感和景仰之情。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者牛僧孺介绍:🔈

牛僧孺,字思黯,陇西人。贞元中,擢进士第,历相穆、敬两朝,封奇章郡公,後出爲武昌节度使。文宗朝,徵入再相,夙与李德裕相恶。会昌中,贬循州长史。大中初,还爲太子少师,卒。集五卷,今存诗四首。 查看更多>>

牛僧孺的诗:

相关诗词:

奉和思黯相公以李苏州所寄太湖石奇状绝伦因题二十韵见示兼呈梦得 (fèng hé sī àn xiàng gong yǐ lǐ sū zhōu suǒ jì tài hú shí qí zhuàng jué lún yīn tí èr shí yùn jiàn shì jiān chéng mèng dé)

朝代:唐    作者: 白居易

错落复崔嵬,苍然玉一堆。
峰骈仙掌出,罅坼劒门开。
峭顶高危矣,盘根下壮哉。
精神欺竹树,气色压亭台。
隐起磷磷状,凝成瑟瑟胚。
廉棱露锋刃,清越扣琼瑰。
岌嶪形将动,巍峩势欲摧。
奇应潜鬼怪,灵合蓄云雷。
黛润沾新雨,斑明点古苔。
未曾栖鸟雀,不肯染尘埃。
尖削琅玕笋,洼剜玛瑙罍。
海神移碣石,画障簇天台。
在世为尤物,如人负逸才。
渡江一苇载,入洛五丁推。
出处虽无意,升沈亦有媒。
拔从水府底,置向相庭隈。
对称吟诗句,看宜把酒杯。
终随金砺用,不学玉山颓。
疎傅心偏爱,园公眼屡回。
共嗟无此分,虚管太湖来。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。

贺苏邛州移鼎州兼呈八座四绝 其一 (hè sū qióng zhōu yí dǐng zhōu jiān chéng bā zuò sì jué qí yī)

朝代:宋    作者: 史尧弼

州并重湖水入云,天边鸿雁影还分。
政成鲁卫因循地,人是茅山大小君。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。

发句米奉议见示与诸公唱和北山壮观佳篇因索鄙制老病久弃笔砚勉强口占小子次韵奉酬 和壮观亭 (fā jù mǐ fèng yì jiàn shì yǔ zhū gōng chàng hè běi shān zhuàng guān jiā piān yīn suǒ bǐ zhì lǎo bìng jiǔ qì bǐ yàn miǎn qiǎng kǒu zhàn xiǎo zǐ cì yùn fèng chóu hé zhuàng guān tíng)

朝代:宋    作者: 苏颂

欲状江山秀,无如格律诗。
形容天际美,假借笔端奇。
注目临沧近,沿流北固卑。
不因篇咏见,绝景有谁知。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。

读乐天集戏作五绝 其一 (dú lè tiān jí xì zuò wǔ jué qí yī)

朝代:宋    作者: 苏辙

乐天梦得老相从,洛下诗流得二雄。
自笑索居朋友绝,偶然得句与谁同。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。

贡茶唱和(句) (gòng chá chàng hè jù )

朝代:唐    作者: 贾餗

(金沙池泉,在常州宜兴县罨画溪之东,有寺,寺有碑,载当时杭、湖、常三州贡茶唱和,乐天云:「十只画船何处宿?洞庭山脚太湖心。
」常州太守,忘其姓名,和云。
○今按:白居易二句见《全唐诗》四四七卷《宿湖中》一诗。
同卷有《赴苏州至常州答贾舍人》。
及《自到郡斋仅旬日方专公务未及宴游偷闲走笔题二十四韵兼寄常州贾舍人湖州崔郎中仍呈吴中诸客》各诗,知常州太守即贾餗。
)殷勤为报春风道,不贡新茶只贡心。
(《诗话总龟》三四《纪梦门》)。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。

省题诗二十一首 天骥呈才 (shěng tí shī èr shí yī shǒu tiān jì chéng cái)

朝代:唐    作者: 王棨

马知因圣出,才本自天生。
驵骏何烦隐,权奇愿尽呈。
电从双眼落,云向四蹄轻。
过去王良喜,嘶来伯乐惊。
绝尘惭逸步,曳练议能名。
唯待金鞭下,春风紫陌情。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。

新得小石呈景仁 (xīn dé xiǎo shí chéng jǐng rén)

朝代:宋    作者: 韩维

泥沙洗尽太湖波,状有嵌崆势亦峨。
可笑尚平游五岳,不如坐视一拳多。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。

次韵子瞻登望海楼五绝 其二 (cì yùn zǐ zhān dēng wàng hǎi lóu wǔ jué qí èr)

朝代:宋    作者: 苏辙

湖色苍苍日向斜,烟波万状不容夸。
画船人去浮红叶,石径僧归蹑白蛇。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。

读乐天集戏作五绝 其三 (dú lè tiān jí xì zuò wǔ jué qí sān)

朝代:宋    作者: 苏辙

乐天投老刺杭苏,溪石胎禽载舳舻。
我昔不为二千石,四方异物固应无。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。

奉使契丹二十八首 绝句二首 其一 (fèng shǐ qì dān èr shí bā shǒu jué jù èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 苏辙

乱山环合疑无路,小径萦回长傍溪。
仿佛梦中寻蜀道,兴州东谷凤州西。

平平平平仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,○○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄○○。
仄平平平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平○平平仄,○平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄○○平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平○。
仄仄平○仄,平○仄仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄○平平仄,平平仄仄平。
?平○仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平○。