kū hán huái duān gōng jiān shàng cuī zhōng chéng
哭韩淮端公兼上崔中丞 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 刘商 (liú shāng)

坚贞与和璧,利用归干将。
金玉徒自宝,高贤无比方。
挺生岩松姿,孤直凌雪霜。
亭亭结清阴,不竞桃李芳。
读书哂霸业,翊赞思皇王。
千载有疑议,一言能否臧。
儒风久沦弊,颜闵寿不长。
邦国岂殄瘁,斯人今又亡。
别离长春草,存没隔楚乡。
闻问尚书恸,泪凝向日黄。
奄忽薤露曦,杳冥泉夜长。
贤愚自修短,天色空苍苍。
铭旌歛归魂,荆棘生路傍。
门柳日萧索,繐帷掩空堂。
灯孤晦处明,高节殁後彰。
芳兰已灰烬,幕府留余香。
常爱独坐尊,绣衣如雁行。
至今虚左位,言发泪沾裳。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。

jiān zhēn yǔ hé bì , lì yòng guī gàn jiàng 。
jīn yù tú zì bǎo , gāo xián wú bǐ fāng 。
tǐng shēng yán sōng zī , gū zhí líng xuě shuāng 。
tíng tíng jié qīng yīn , bù jìng táo lǐ fāng 。
dú shū shěn bà yè , yì zàn sī huáng wáng 。
qiān zǎi yǒu yí yì , yī yán néng fǒu zāng 。
rú fēng jiǔ lún bì , yán mǐn shòu bù cháng 。
bāng guó qǐ tiǎn cuì , sī rén jīn yòu wáng 。
bié lí cháng chūn cǎo , cún méi gé chǔ xiāng 。
wén wèn shàng shū tòng , lèi níng xiàng rì huáng 。
yǎn hū xiè lù xī , yǎo míng quán yè cháng 。
xián yú zì xiū duǎn , tiān sè kōng cāng cāng 。
míng jīng liǎn guī hún , jīng jí shēng lù bàng 。
mén liǔ rì xiāo suǒ , suì wéi yǎn kōng táng 。
dēng gū huì chù míng , gāo jié mò hòu zhāng 。
fāng lán yǐ huī jìn , mù fǔ liú yú xiāng 。
cháng ài dú zuò zūn , xiù yī rú yàn xíng 。
zhì jīn xū zuǒ wèi , yán fā lèi zhān shang 。

哭韓淮端公兼上崔中丞

—— 劉商

堅貞與和璧,利用歸干將。
金玉徒自寶,高賢無比方。
挺生巖松姿,孤直凌雪霜。
亭亭結清陰,不競桃李芳。
讀書哂霸業,翊贊思皇王。
千載有疑議,一言能否臧。
儒風久淪弊,顏閔壽不長。
邦國豈殄瘁,斯人今又亡。
別離長春草,存沒隔楚鄉。
聞問尚書慟,淚凝向日黃。
奄忽薤露晞,杳冥泉夜長。
賢愚自修短,天色空蒼蒼。
銘旌歛歸魂,荆棘生路傍。
門柳日蕭索,繐帷掩空堂。
燈孤晦處明,高節歿後彰。
芳蘭已灰燼,幕府留餘香。
常愛獨坐尊,繡衣如雁行。
至今虛左位,言發淚霑裳。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。

jiān zhēn yǔ hé bì , lì yòng guī gàn jiàng 。
jīn yù tú zì bǎo , gāo xián wú bǐ fāng 。
tǐng shēng yán sōng zī , gū zhí líng xuě shuāng 。
tíng tíng jié qīng yīn , bù jìng táo lǐ fāng 。
dú shū shěn bà yè , yì zàn sī huáng wáng 。
qiān zǎi yǒu yí yì , yī yán néng fǒu zāng 。
rú fēng jiǔ lún bì , yán mǐn shòu bù cháng 。
bāng guó qǐ tiǎn cuì , sī rén jīn yòu wáng 。
bié lí cháng chūn cǎo , cún méi gé chǔ xiāng 。
wén wèn shàng shū tòng , lèi níng xiàng rì huáng 。
yǎn hū xiè lù xī , yǎo míng quán yè cháng 。
xián yú zì xiū duǎn , tiān sè kōng cāng cāng 。
míng jīng liǎn guī hún , jīng jí shēng lù bàng 。
mén liǔ rì xiāo suǒ , suì wéi yǎn kōng táng 。
dēng gū huì chù míng , gāo jié mò hòu zhāng 。
fāng lán yǐ huī jìn , mù fǔ liú yú xiāng 。
cháng ài dú zuò zūn , xiù yī rú yàn xíng 。
zhì jīn xū zuǒ wèi , yán fā lèi zhān shang 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
坚贞与和璧,归干将聪明地利用了这两种品质。
金玉只是装饰,高尚的品德无法比拟。
岩石挺立生命的姿态,高洁直正凌霜雪。
婉约秀美结成清凉的荫庇,不与桃李争芳。
读书者对权势的野心不以为然,反而助长了对皇王的崇敬思念。
千年的岁月中存在着疑议,一句话是否能获得赞同还需进一步观察。
儒风经久不振,颜闵的寿命并不长久。
国家岂能因此而衰败,而这个人今天又已经离开了。
别离时长春草绿茂,生死相隔楚国乡。
听到问询时,尚书哀伤流露,泪水凝结成了黄昏。
时间匆匆,晨曦消失,夜晚变得漫长而深邃。
聪明与愚蠢都是自身修养的不足,天空无边无际,苍茫不尽。
铭记的旌旗悄悄藏起了归魂,荆棘在路旁蓬勃生长。
门前柳树显得萧索,轻纱帷幕掩盖了空寂的堂屋。
孤灯在昏暗中依然明亮,高尚的节操在死后依然显赫。
芳兰已然化为灰烬,幕府留下了馨香的余韵。
常常喜爱独坐于高位上,华丽的衣裳犹如雁队飞行。
至今仍虚空地居于左位,言辞发出时泪水沾湿了衣襟。

赏析::
这首诗是唐代刘商创作的《哭韩淮端公兼上崔中丞》。诗中表达了对韩淮端公和崔中丞的深切哀悼之情,以及对时局和士人的忧虑之情。整首诗以丰富的意象和情感表达,具有深刻的文学价值。
首节“坚贞与和璧,利用归干将。”以“坚贞”和“和璧”来形容韩淮端公和崔中丞的高尚品质,他们坚守原则,不妥协于权势,以此来为国家谋利益。这里使用了“金玉徒自宝”的比喻,强调了他们的珍贵和无比的价值。
接下来的几节描写了韩淮端公和崔中丞的高尚品质,如忠诚、坚持、清廉,以及他们在学问上的追求和品格的高尚。诗人将他们比作高山之松,凌霜挺立,亭亭清秀,不争桃李芬芳的美好,强调了他们的崇高和与众不同。
诗中还表现了诗人对当时社会的忧虑,包括儒风沦陷、颜闵早逝、国家命运堪忧等问题。他提出了一些疑议和问题,希望通过这首诗来引起人们的反思和警醒。
最后几节表现了诗人对韩淮端公和崔中丞的哀思之情,他们的离世让诗人感到痛惜和伤感。诗中的意象如长春草、日落、灯孤等,都增强了哀思的深度和情感的沉痛。
标签: 哀思、赞美、忧国

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者刘商介绍:🔈

刘商,字子夏,彭城人。少好学,工文,善画。登大历进士第,官至检校礼部郎中,汴州观察判官。集十卷,今编诗二卷。 刘商,字子夏,彭城人。少好学,工文,善画。登大历进士第,官至检校礼部郎中,汴州观察判官。集十卷,今编诗二卷。 查看更多>>

刘商的诗:

相关诗词:

崔仓曹席上送殷寅充石相判官赴淮南 (cuī cāng cáo xí shàng sòng yīn yín chōng shí xiāng pàn guān fù huái nán)

朝代:唐    作者: 岑参

清淮无底绿江深,宿处津亭枫树林。
驷马欲辞丞相府,一樽须尽故人心。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。

吊崔补阙 (diào cuī bǔ quē)

朝代:唐    作者: 徐夤

近来吾道少,恸哭博陵君。
直节岩前竹,孤魂岭上云。
缙绅传确论,丞相取遗文。
废却中兴策,何由免用军。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。

代挽寺丞吴公 (dài wǎn sì chéng wú gōng)

朝代:宋    作者: 陈元晋

国事须才急,如公亦古人。
江淮老麾节,俎豆哭军民。
图忆筹边旧,官传结绶新。
朔风吹老泪,泉路湿寒磷。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。

望韩公堆 (wàng hán gōng duī)

朝代:唐    作者: 崔涤

韩公堆上望秦川,渺渺关山西接连。
孤客一身千里外,未知归日是何年。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。

晏公丧过州北哭罢成篇二首 其一 (yàn gōng sàng guò zhōu běi kū bà chéng piān èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 宋庠

昔迎留守萧丞相,今哭谈经戴侍中。
一代高情无觅处,落花残日九原风。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。

嘲崔左丞 (cháo cuī zuǒ chéng)

朝代:唐    作者: 省吏

崔子曲如钩,随例得封侯。
髆上全无项,胸前别有头。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。

(shēng)

朝代:唐    作者: 崔涂

欢戚犹来恨不平,此中高下本无情。
韩娥绝唱唐衢哭,尽是人间第一声。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。

哭李郢端公 (kū lǐ yǐng duān gōng)

朝代:唐    作者: 卢延让

军门半掩槐花宅,每过犹闻哭临声。
北固暴亡兼在路,东都权葬未归茔。
渐穷老仆慵看马,着惨佳人暗理筝。
诗侣酒徒消散尽,一场春梦越王城。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。

淮上阻雪寄梅公仪龙图 (huái shàng zǔ xuě jì méi gōng yí lóng tú)

朝代:宋    作者: 王珪

淮上惊波欲去难,更逢春雪下云端。
思君一夜如千里,手把琼枝不奈寒。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。

动物

淮阴阻风寄呈楚州韦中丞 (huái yīn zǔ fēng jì chéng chǔ zhōu wéi zhōng chéng)

朝代:唐    作者: 许浑

垂钓京江欲白头,江鱼堪钓却西游。
刘伶台下稻花晚,韩信庙前枫叶秋。
淮月未明先倚槛,海云初起更维舟。
河桥有酒无人醉,独上高城望庾楼。

平平仄○仄,仄仄平平○。
平仄平仄仄,平平平仄平。
仄平平平平,平仄平仄平。
平平仄平平,仄仄平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄○平○。
平仄仄平仄,仄平平仄平。
平平仄平仄,平仄仄仄○。
平仄仄仄仄,平平平仄平。
仄○○平仄,平仄仄仄平。
○仄仄平仄,仄○仄仄平。
仄仄仄仄平,仄平平仄○。
平平仄平仄,平仄○○○。
平平仄平平,平仄平仄仄。
平仄仄平仄,?平仄○平。
平平仄仄平,平仄仄仄平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
平仄仄仄平,仄○○仄○。
仄平平仄仄,平仄仄平平。