dōng rì dēng chéng lóu yǒu huái yīn zèng chéng téng
冬日登城楼有怀因赠程腾 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 卢纶 (lú lún)

生涯何事多羁束,赖此登临畅心目。
郭南郭北无数山,万井逶迤流水间。
弹琴对酒不知暮,岸帻题诗身自闲。
风声肃肃鴈飞绝,云色茫茫欲成雪。
遥思海客天外归,坐想征人两头别。
世情多以风尘隔,泣尽无因画筹策。
谁知白首窗下人,不接朱门坐中客。
贱亦不足叹,贵亦不足陈。
长卿未遇杨朱泣,蔡泽无媒原宪贫。
如今万乘方用武,国命天威借貔虎。
穷达皆为身外名,公侯可废刀头取。
君不见汉家边将在边庭,白羽三千出井陉。
当风看猎拥珠翠,岂在终年穷一经。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

shēng yá hé shì duō jī shù , lài cǐ dēng lín chàng xīn mù 。
guō nán guō běi wú shù shān , wàn jǐng wēi yí liú shuǐ jiān 。
tán qín duì jiǔ bù zhī mù , àn zé tí shī shēn zì xián 。
fēng shēng sù sù yàn fēi jué , yún sè máng máng yù chéng xuě 。
yáo sī hǎi kè tiān wài guī , zuò xiǎng zhēng rén liǎng tóu bié 。
shì qíng duō yǐ fēng chén gé , qì jìn wú yīn huà chóu cè 。
shuí zhī bái shǒu chuāng xià rén , bù jiē zhū mén zuò zhōng kè 。
jiàn yì bù zú tàn , guì yì bù zú chén 。
cháng qīng wèi yù yáng zhū qì , cài zé wú méi yuán xiàn pín 。
rú jīn wàn shèng fāng yòng wǔ , guó mìng tiān wēi jiè pí hǔ 。
qióng dá jiē wèi shēn wài míng , gōng hóu kě fèi dāo tóu qǔ 。
jūn bù jiàn hàn jiā biān jiāng zài biān tíng , bái yǔ sān qiān chū jǐng xíng 。
dāng fēng kàn liè yōng zhū cuì , qǐ zài zhōng nián qióng yī jīng 。

冬日登城樓有懷因贈程騰

—— 盧綸

生涯何事多羈束,賴此登臨暢心目。
郭南郭北無數山,萬井逶迤流水間。
彈琴對酒不知暮,岸幘題詩身自閑。
風聲肅肅鴈飛絕,雲色茫茫欲成雪。
遙思海客天外歸,坐想征人兩頭別。
世情多以風塵隔,泣盡無因畫籌策。
誰知白首窗下人,不接朱門坐中客。
賤亦不足歎,貴亦不足陳。
長卿未遇楊朱泣,蔡澤無媒原憲貧。
如今萬乘方用武,國命天威借貔虎。
窮達皆爲身外名,公侯可廢刀頭取。
君不見漢家邊將在邊庭,白羽三千出井陘。
當風看獵擁珠翠,豈在終年窮一經。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

shēng yá hé shì duō jī shù , lài cǐ dēng lín chàng xīn mù 。
guō nán guō běi wú shù shān , wàn jǐng wēi yí liú shuǐ jiān 。
tán qín duì jiǔ bù zhī mù , àn zé tí shī shēn zì xián 。
fēng shēng sù sù yàn fēi jué , yún sè máng máng yù chéng xuě 。
yáo sī hǎi kè tiān wài guī , zuò xiǎng zhēng rén liǎng tóu bié 。
shì qíng duō yǐ fēng chén gé , qì jìn wú yīn huà chóu cè 。
shuí zhī bái shǒu chuāng xià rén , bù jiē zhū mén zuò zhōng kè 。
jiàn yì bù zú tàn , guì yì bù zú chén 。
cháng qīng wèi yù yáng zhū qì , cài zé wú méi yuán xiàn pín 。
rú jīn wàn shèng fāng yòng wǔ , guó mìng tiān wēi jiè pí hǔ 。
qióng dá jiē wèi shēn wài míng , gōng hóu kě fèi dāo tóu qǔ 。
jūn bù jiàn hàn jiā biān jiāng zài biān tíng , bái yǔ sān qiān chū jǐng xíng 。
dāng fēng kàn liè yōng zhū cuì , qǐ zài zhōng nián qióng yī jīng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
生活中有许多束缚,幸亏有登临高山来畅游心目之处。郭南郭北的山峦无数,无数水流在万家房舍间蜿蜒流淌。弹琴对饮,不知不觉天色已暮,岸上带上一首诗,身心自在。风声凛凛,雁飞渐绝,云色渺茫,仿佛要变成雪。远思海上的旅人何时才归来,坐着想着行军的人两头别离。世间情感常被风尘隔绝,悲从中来,却无法得到一纸画筹谋的机会。谁知道白发苍苍的人就在窗下,不再接待贵族门客。贫贱也不足为叹息,富贵也不足为炫耀。长卿未能遇见杨朱而悲泣,蔡泽没有媒人来帮助原本贫穷的宪家。如今万乘之国方兴兵戈,国命借助天威和勇猛的将士。穷达之人的名声都是身外之事,公侯可以被废黜,普通人也可以得到封赏。难道你没有看到汉家边关上的将士在边境防线上值勤,身披白羽的三千勇士从井陉出发。他们在风中展现猎人的风采,又岂止局限于穷困的一生。

赏析:
这首诗是卢纶的《冬日登城楼有怀因赠程腾》。诗人以登城楼的景致为背景,表达了他对友人程腾的思念之情,同时也抒发了自己的感慨和人生观。
首节以“生涯何事多羁束”为首,表现了诗人内心的困扰和烦恼,生活中的束缚让他感到疲惫。但当他登上城楼,眺望四周的山川河流,心情顿时畅快,这里的景色使他的心灵得以解放。
接着,诗人描述了眼前郭南郭北的山脉和流水,形容之丰富多彩,仿佛一幅美丽的画卷展现在他面前。这些景物的存在为诗人提供了一种心灵的栖息之所,让他摆脱了尘世的纷扰。
第二节提到诗人在这里弹琴、对酒、题诗,完全陶醉其中,对时间不再有所感知。他的心情非常自在和宁静,仿佛与世无争。
继而,诗人将注意力转向自然界,描述了风声凄凄、雁飞绝、云色茫茫,预示着冬天即将来临,这种自然景象与诗人的内心感受相呼应,增强了诗的冷峻和孤寂氛围。
在接下来的节奏中,诗人表达了对远行友人的思念之情,他遥想着友人天外归的情景,同时也感叹了人世沧桑,友情之间难以联系的苦闷。
最后两节,诗人表现出对社会现实的不满。他认为世情多以风尘隔,无论贫富贵贱,都有自己的困扰和难处。然而,他也希望友人程腾能够在乱世中有所作为,不受外界名利之累,以坚定的信仰和高尚的品质去追求真正的成功。
标签:
抒情、友情、自然景观、社会批判

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者卢纶介绍:🔈

卢纶,字允言,河中蒲人。大历初,数举进士不第。元载取其文以进,补阌乡尉,累迁监察御史,辄称疾去。坐与王缙善,久不调。建中初,爲昭应令。浑瑊镇河中,辟元帅判官,累迁检校户部郎中。贞元中,舅韦渠牟表其才,驿召之,会卒。集十卷,今编诗五卷。 查看更多>>

卢纶的诗:

相关诗词:

冬日登江楼 (dōng rì dēng jiāng lóu)

朝代:宋    作者: 孟贯

高楼临古岸,野步晚来登。
江水因寒落,山云为雪凝。
远村虽入望,危槛不堪凭。
亲老未归去,乡愁徒自兴。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

冬日登江楼 (dōng rì dēng jiāng lóu)

朝代:唐    作者: 孟贯

高楼临古岸,野步晚来登。
江水因寒落,山云为雪凝。
远村虽入望,危槛不堪凭。
亲老未归去,乡愁徒自兴。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

冬日登江楼 (dōng rì dēng jiāng lóu)

朝代:唐    作者: 曹松

高楼临古岸,野步晚来登。
江水因寒落,山云为雪凝。
远村虽入望,危槛不堪凭。
亲老未归去,乡愁徒自兴。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

大雪同杨景韩程子敬登寺楼 (dà xuě tóng yáng jǐng hán chéng zǐ jìng dēng sì lóu)

朝代:宋    作者: 程公许

雪中佳士集,同倚寺楼看。
晁荡迷沧海,空明迫广寒。
重城和气浃,万井语声欢。
瑞接三冬白,忧宽一寸丹。
渔船寻剡曲,战马渡桑乾。
天意俱悭与,无毡分冷官。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

五月四日与同僚南楼观竞渡因成小诗四首明日同行可元章登楼又成五首 其九 (wǔ yuè sì rì yǔ tóng liáo nán lóu guān jìng dù yīn chéng xiǎo shī sì shǒu míng rì tóng háng kě yuán zhāng dēng lóu yòu chéng wǔ shǒu qí jiǔ)

朝代:宋    作者: 王十朋

彩舟两两鼓冬冬,胜己山阴瀼水东。
父老相逢话良苦,儿郎多在马船中。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

登荆南城楼 (dēng jīng nán chéng lóu)

朝代:宋    作者: 郑起

因为古荆州,翻成一段愁。
孟嘉曾落帽,王粲此登楼。
唐邓通襄路,沱潜并汉流。
太平官府盛,昔日欠来游。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

闲居 (xián jū)

朝代:宋    作者: 陆游

土铛茶七椀,瓦甑稷三升。
兀兀能言石,腾腾有发僧。
净巾裁白㲲,拄杖采红藤。
尚喜冬来健,逢山得遍登。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

酬李郎中夜登苏州城楼见寄 (chóu lǐ láng zhōng yè dēng sū zhōu chéng lóu jiàn jì)

朝代:唐    作者: 刘长卿

辛勤万里道,萧索九秋残。
日照闽中夜,天凝海上寒。
客程无地远,主意在人安。
遥寄登楼作,空知行路难。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

晚春登大云寺南楼赠常禅师 (wǎn chūn dēng dà yún sì nán lóu zèng cháng chán shī)

朝代:唐    作者: 白居易

花尽头新白,登楼意若何。
岁时春日少,世界苦人多。
愁醉非因酒,悲吟不是歌。
求师治此病,唯劝读楞伽。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

登龙门县楼与知宰刘大着将话别因有题纪 (dēng lóng mén xiàn lóu yǔ zhī zǎi liú dà zhe jiāng huà bié yīn yǒu tí jì)

朝代:宋    作者: 魏野

名士为官处,登楼景好题。
县城蚕市闹,村墅鹊巢低。
日暖园蔬嫩,烟晴壠麦齐。
长宜同此望,那忍话分携。

平平平仄平平仄,仄仄平○仄平仄。
仄平仄仄平仄平,仄仄平平平仄○。
○平仄仄仄平仄,仄仄○平平仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄平平仄平仄。
平○仄仄平仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄平平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平仄平,仄仄平平仄○仄。
仄仄仄仄○,仄仄仄仄平。
○平仄仄平平仄,仄仄平平平仄平。
○平仄○平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄平平平仄平,平平仄仄平平仄。
平仄仄仄平平○仄平○,仄仄○平仄仄平。
○平○仄仄平仄,仄仄平平平仄平。

动物