tí hán shān shí dé huà xiàng
题寒山拾得画像 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 方回 (fāng huí)

我读寒山拾得诗,唐初武德贞观时。
此必前朝老进士,开皇大业不仕隋。
长歌短舞芙蓉句,开元元和尚无之。
一箒天台国清寺,扫灭人世贪嗔痴。
文殊师利复现世,僧俗未妨疑传疑。
或题松下读黄老,臆辨二叟果为谁。
谚云橘皮错认皮,九方臯马遗黄骊。
呜呼甚矣吾衰矣,郁郁都都焉雄雌。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

wǒ dú hán shān shí dé shī , táng chū wǔ dé zhēn guàn shí 。
cǐ bì qián cháo lǎo jìn shì , kāi huáng dà yè bù shì suí 。
cháng gē duǎn wǔ fú róng jù , kāi yuán yuán hé shàng wú zhī 。
yī zhǒu tiān tāi guó qīng sì , sǎo miè rén shì tān chēn chī 。
wén shū shī lì fù xiàn shì , sēng sú wèi fáng yí chuán yí 。
huò tí sōng xià dú huáng lǎo , yì biàn èr sǒu guǒ wèi shuí 。
yàn yún jú pí cuò rèn pí , jiǔ fāng gāo mǎ yí huáng lí 。
wū hū shèn yǐ wú shuāi yǐ , yù yù dōu dōu yān xióng cí 。

題寒山拾得畫像

—— 方回

我讀寒山拾得詩,唐初武德貞觀時。
此必前朝老進士,開皇大業不仕隋。
長歌短舞芙蓉句,開元元和尚無之。
一箒天台國清寺,掃滅人世貪嗔癡。
文殊師利復現世,僧俗未妨疑傳疑。
或題松下讀黄老,臆辨二叟果爲誰。
諺云橘皮錯認皮,九方臯馬遺黄驪。
嗚呼甚矣吾衰矣,郁郁都都焉雄雌。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

wǒ dú hán shān shí dé shī , táng chū wǔ dé zhēn guàn shí 。
cǐ bì qián cháo lǎo jìn shì , kāi huáng dà yè bù shì suí 。
cháng gē duǎn wǔ fú róng jù , kāi yuán yuán hé shàng wú zhī 。
yī zhǒu tiān tāi guó qīng sì , sǎo miè rén shì tān chēn chī 。
wén shū shī lì fù xiàn shì , sēng sú wèi fáng yí chuán yí 。
huò tí sōng xià dú huáng lǎo , yì biàn èr sǒu guǒ wèi shuí 。
yàn yún jú pí cuò rèn pí , jiǔ fāng gāo mǎ yí huáng lí 。
wū hū shèn yǐ wú shuāi yǐ , yù yù dōu dōu yān xióng cí 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

寒山拾得的这首诗描写了一位生活在唐初武德贞观时期的僧人。他似乎是前朝的老进士,但在开皇大业时期不愿仕进隋朝。诗中表达了他以长歌短舞来表达自己内心的感受,与开元和元和尚相比,他并未达到同样的境界。他在天台国清寺扫地,意在消除人世间的贪嗔痴念。文殊师利转世再现,但僧俗之间对他的传承却存在疑虑。
有时他可能在松下阅读黄老的经典,试图从中理解,但仍有臆断不清的地方。人们常说橘皮与皮肤错认,九方之中遗失了黄骊之马。唏嘘之间,他深感自己已经衰老,内心郁郁不得志,宛如雄雌未分。
总结:全诗,这首诗借寒山拾得的一生和修行,探讨了人世间的种种迷惑与疑虑,以及对于内心追求的苦闷感受。诗中穿插了文化典故和比喻,寓意丰富,表达了一种深刻的哲理与情感。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者方回介绍:🔈

方回(一二二七~一三○七),字万里,一字渊甫,号虚谷,别号紫阳山人,歙县(今属安徽)人。早年以诗获知州魏克愚赏识,後随魏至永嘉,得制帅吕文德推荐。理宗景定三年(一二六二)进士,廷试原爲甲科第一,爲贾似道抑置乙科首,调随州教授。吕师夔提举江东,辟充干办公事,历江淮都大司干官、沿江制干,迁通判安吉州。时贾似道鲁港兵败,上书劾贾,召爲太常簿。以劾王爚不可爲相,出知建德府。恭帝德佑二年(一二七六),元兵至建德,出降,改授建德路总管兼府尹。元世祖至元十四年(一二七七)赴燕觐见,归後仍旧任。前後在郡七年,爲婿及门生所讦,罢,不再仕。以诗游食元新贵间二十余年,也与宋遗民往还,长期寓居钱塘。元成宗大德十一年卒... 查看更多>>

方回的诗:

相关诗词:

题布袋和尚丰干禅师寒山拾得画卷 (tí bù dài hé shàng fēng gān chán shī hán shān shí dé huà juàn)

朝代:宋    作者: 方回

丰干禅师降猛虎,布袋和尚愚小儿。
老夫见画未亲见,唯喜寒山拾得诗。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

诗 十五 (shī shí wǔ)

朝代:唐    作者: 拾得

寒山住寒山,拾得自拾得。
凡愚岂见知,丰干却相识。
见时不可见,觅时何处觅。
借问有何缘,却道无为力。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

寒山拾得望月赞 (hán shān shí dé wàng yuè zàn)

朝代:宋    作者: 释法薰

木叶题诗,寺厨执爨。
遇夜乘闲,林间舒散。
一片冰壶无影像,分明照破渠肝胆。
堪笑当时天台山中,也无一个具眼。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

天台三贤堂 拾得 (tiān tāi sān xián táng shí dé)

朝代:宋    作者: 杨杰

拾得元无姓,山前拾得来。
常携一敝箒,不是扫尘埃。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

题岩寒拾 (tí yán hán shí)

朝代:宋    作者: 释师范

五峰路上,双磵寺前。
藏头露面,抚背拍肩。
举笔欲题题不得,断崖千仞锁寒烟。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

次韵昌甫所题唐宋诸贤画像石刻 其一 (cì yùn chāng fǔ suǒ tí táng sòng zhū xián huà xiàng shí kè qí yī)

朝代:宋    作者: 韩淲

法云宝月自空山,相业都归双鬓斑。
便得人传图画好,百年何有断碑间。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

题罗汉院画像 (tí luó hàn yuàn huà xiàng)

朝代:宋    作者: 李石

一任猜嫌极口憎,布衫裹铁面生棱。
何如乞与袈裟着,画作西山十七僧。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

寒山拾得赞 (hán shān shí dé zàn)

朝代:宋    作者: 释梵琮

寒拾相逢便拍肩,双收双放笑掀天。
古今一片闲田地,露出寻常茗菷边。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

题回山人画像 (tí huí shān rén huà xiàng)

朝代:宋    作者: 宇文孝叔

仙踪久矣闭禅关,忽遇高人唤得还。
创就琳宫依岌嶪,移来真像带斓斑。
路通远浦重重水,楼倚长松面面山。
酌我一杯如有意,坐令衰脸变朱顔。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

蒙庵自东山寄龙眠画寒山拾得图来令作颂寒山着屐把帚作舞拾得腰筒拍手而笑丰干骑虎搔痒眎之戏书其後云 (méng ān zì dōng shān jì lóng mián huà hán shān shí dé tú lái lìng zuò sòng hán shān zhe jī bǎ zhǒu zuò wǔ shí dé yāo tǒng pāi shǒu ér xiào fēng gān qí hǔ sāo yǎng shì zhī xì shū qí hòu yún)

朝代:宋    作者: 释慧空

二子相逢舞笑时,此翁痒发似因之。
坐间一虎低头觑,觑着三人总是伊。
龙眠画出意不浅,空也言之恐未然。
更向蒙庵问端的,榴花洞口笑掀天。

仄仄平平仄仄平,平平仄仄平○平。
仄仄平平仄仄仄,平平仄仄仄仄○。
○平仄仄平平仄,平平平○仄平平。
仄仄平平仄平仄,仄仄平仄平平平。
平平平仄仄仄仄,平仄仄○平○平。
仄○平仄仄平仄,仄仄仄○仄平平。
仄平仄平仄仄平,仄平平仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平平平平。

动物