tí fāng shì qīng fēn gé
题方氏清芬阁 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 朱彦 (zhū yàn)

干戈唐季风尘中,一代文章扫地空。
先生诗鸣最晚出,句法未减元和工。
玉壶藏冰不受垢,卜隠宛蹈严陵踪。
至今名字照人目,直与山水为无穷。
我舟南纪坐烦促,接岁风波仍转蓬。
缅怀先生酌溪水,梅花如霰落晚风。
清芬筑室家有法,亦见裔孙白云翁。
叔今策得待三接,仲也昔跨御史骢。
乃翁归来三十载,语笑但觉朱顔红。
翁不见东飞百劳西飞燕,南飞乌鹊北飞鸿。
人生游宦正如此,我欲买田归江东。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。

gān gē táng jì fēng chén zhōng , yī dài wén zhāng sǎo dì kōng 。
xiān shēng shī míng zuì wǎn chū , jù fǎ wèi jiǎn yuán hé gōng 。
yù hú cáng bīng bù shòu gòu , bǔ yǐn wǎn dǎo yán líng zōng 。
zhì jīn míng zì zhào rén mù , zhí yǔ shān shuǐ wèi wú qióng 。
wǒ zhōu nán jì zuò fán cù , jiē suì fēng bō réng zhuǎn péng 。
miǎn huái xiān shēng zhuó xī shuǐ , méi huā rú xiàn luò wǎn fēng 。
qīng fēn zhù shì jiā yǒu fǎ , yì jiàn yì sūn bái yún wēng 。
shū jīn cè dé dài sān jiē , zhòng yě xī kuà yù shǐ cōng 。
nǎi wēng guī lái sān shí zǎi , yǔ xiào dàn jué zhū yán hóng 。
wēng bù jiàn dōng fēi bǎi láo xī fēi yàn , nán fēi wū què běi fēi hóng 。
rén shēng yóu huàn zhèng rú cǐ , wǒ yù mǎi tián guī jiāng dōng 。

題方氏清芬閣

—— 朱彥

干戈唐季風塵中,一代文章掃地空。
先生詩鳴最晚出,句法未減元和工。
玉壺藏冰不受垢,卜隠宛蹈嚴陵蹤。
至今名字照人目,直與山水爲無窮。
我舟南紀坐煩促,接歲風波仍轉蓬。
緬懷先生酌溪水,梅花如霰落晚風。
清芬築室家有法,亦見裔孫白雲翁。
叔今策得待三接,仲也昔跨御史驄。
乃翁歸來三十載,語笑但覺朱顔紅。
翁不見東飛百勞西飛燕,南飛烏鵲北飛鴻。
人生游宦正如此,我欲買田歸江東。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。

gān gē táng jì fēng chén zhōng , yī dài wén zhāng sǎo dì kōng 。
xiān shēng shī míng zuì wǎn chū , jù fǎ wèi jiǎn yuán hé gōng 。
yù hú cáng bīng bù shòu gòu , bǔ yǐn wǎn dǎo yán líng zōng 。
zhì jīn míng zì zhào rén mù , zhí yǔ shān shuǐ wèi wú qióng 。
wǒ zhōu nán jì zuò fán cù , jiē suì fēng bō réng zhuǎn péng 。
miǎn huái xiān shēng zhuó xī shuǐ , méi huā rú xiàn luò wǎn fēng 。
qīng fēn zhù shì jiā yǒu fǎ , yì jiàn yì sūn bái yún wēng 。
shū jīn cè dé dài sān jiē , zhòng yě xī kuà yù shǐ cōng 。
nǎi wēng guī lái sān shí zǎi , yǔ xiào dàn jué zhū yán hóng 。
wēng bù jiàn dōng fēi bǎi láo xī fēi yàn , nán fēi wū què běi fēi hóng 。
rén shēng yóu huàn zhèng rú cǐ , wǒ yù mǎi tián guī jiāng dōng 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
在干戈唐朝的风尘中,一代文人的才华化为虚无。
先生的诗篇声彻出,其句法依然传承了元和时期的工整风采。
他的作品就像玉壶中冰一样纯洁,不受一丝尘垢的玷污;而他的行踪犹如卜隐和宛蹈,高傲追随着严陵的足迹。
直至今日,他的名字依然照耀众人的眼目,与山水的魅力一样永恒。
我乘坐小舟在南方游历,忧虑和焦躁缠绕着我,接连的岁月风波仍然像漂泊的蓬草一样不断。
怀念先生曾与他共饮溪水,就像梅花般在夕风中飘落。
他的品德高洁,家风清馨,如今也看到了他的后代继承了他的美德,成为了白云翁的崇高传承者。
叔今已经成为官员,期待着第三次入朝接受职责;仲曾经荣跨御史骢的背上,为政府服务。
而白云翁则回归家园已有三十载,谈笑之间觉得自己的面颊红润如朱砂一般。
白云翁不见东飞的百劳、西飞的燕子,南飞的乌鹊,和北飞的大鸿雁。
人生的游历和历练正是如此,因此我想买块田地回到江东故乡。




总结:

本诗以古代文人的命运和志向为主要内容,抒发了对先辈文人的敬仰和怀念之情。描述了先生的诗才和影响力,以及其家风的传承。表达了作者游历南方的困惑和无奈,对先生及其家族的良好印象和期待。最后,通过比喻东飞百劳、西飞燕子等动物的飞行,表现了人生的漂泊和不安,最终表达了对故乡的向往。整篇诗抒发了对文人品德、才华以及家族传承的珍视和敬佩之情,展现了一种乡愁和归隐之念。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者朱彦介绍:🔈

朱彦,字世英,南丰(今属江西)人。神宗熙宁九年(一○七六)进士,调舒州司法参军。哲宗绍圣中除江西转运判官,未几,移江东。徽宗继位,召爲刑部侍郎。大观元年(一一○七),以显谟阁待制知杭州。四年,徙知颍昌府。宣和中,以疾乞归。卒於江宁,年六十八。事见《乾道临安志》卷三、清同治《南丰县志》卷二三。今录诗八首。 查看更多>>

朱彦的诗:

相关诗词:

题方氏清芬阁用范文正公韵 (tí fāng shì qīng fēn gé yòng fàn wén zhèng gōng yùn)

朝代:宋    作者: 曾几

胜绝登临地,桐江占十分。
省郎才不世,御史气如云。
遂使芝兰秀,俱能锦绣文。
诸孙又如许,百代有清芬。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。

方氏清芬阁 (fāng shì qīng fēn gé)

朝代:宋    作者: 刁约

自别高居二纪余,今朝重到懒踟蹰。
山川胜景依然在,屈指交亲一半无。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。

题清芬阁 (tí qīng fēn gé)

朝代:宋    作者: 马偕

煌煌英烈照穹苍,清节高名锦绣肠。
千卷共传诗灿烂,万锺能鄙德馨香。
清芬自是流余庆,佳气终当及後昌。
逸韵云孙风味好,鹏抟九万看翱翔。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。

题清芬阁二首 其一 (tí qīng fēn gé èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 陶迁

卢茨源上风烟好,结架遥怜云水湄。
曾是先生亲卜筑,不妨相国细吟诗。
山开两峡云来暝,滩急一江帆到迟。
作意云孙真好事,清芬高继昔人□。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。

题清芬阁 (tí qīng fēn gé)

朝代:宋    作者: 茹东济

舣棹叩朱门,雄飞处士村。
诗名千古重,庙貌一方尊。
绿水长溪阔,青山远岫昏。
辞华谁善继,御史是曾孙。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。

题太平兴国宫 (tí tài píng xīng guó gōng)

朝代:宋    作者: 傅谦受

仙家楼阁霭清芬,倦客停骖日欲曛。
争得便如陶靖节,拂衣来此看孤云。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。

题清芬阁 (tí qīng fēn gé)

朝代:宋    作者: 臧询

旧隠固潇洒,先生偏苦吟。
俗情随水落,雅趣与山深。
白日自朝暮,清风无古今。
远孙簪组盛,终有爱闲心。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。

题清芬阁 (tí qīng fēn gé)

朝代:宋    作者: 刘琯

自从笔削三千首,复见风骚二百年。
佳句独为时辈许,幽光长伴客星悬。
耳孙文采方高蹈,鼻祖声名更盛传。
曾到先生栖隐处,桐君山下好林泉。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。

题清芬阁二首 其二 (tí qīng fēn gé èr shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 陶迁

平生无梦到班行,留得清名与世长。
此老风流胜此谢,诸郎佳句似池塘。
挂云出屋须临赋,卓笔名题信似狂。
小泊便思安石渚,他年容我听鸣羯。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。

过韩氏庄登小阁 其二 (guò hán shì zhuāng dēng xiǎo gé qí èr)

朝代:宋    作者: 释道潜

玉秀兰芬好弟昆,时来挟册视田园。
囷场古木千章合,彷佛秦人避世村。

平平平仄平平○,仄仄平平仄仄○。
平平平平仄仄仄,仄仄仄仄平○平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平仄平平平。
仄平平仄仄平仄,仄仄平平平仄平。
仄平平平仄平仄,平平○仄仄仄平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平仄平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄仄仄仄仄平。
仄平平平○仄仄,仄仄仄仄平平平。
平仄仄平平仄○平平○,平平平仄仄平平。
平平平仄○○仄,仄仄仄平平平平。