shuāng zhú shī
双竹诗 🔈
上苑通丹禁,修林绕玉堂。
周阿纡镂槛,并干擢新篁。
萧洒骈瑶甃,连翩拂璧璫。
虯腾双角直,鲸喷两须长。
晓泊烟华重,晴留雨气凉。
分音成律吕,齐秀待鸾凰。
碧借云霞润,清依日月光。
物情知有谓,天造固无方。
比节羣诚合,虚心至道彰。
吾君愈勤德,不敢有嘉祥。
仄仄平平○,平平仄仄平。
平平平○仄,○○仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平○仄平○。
仄仄平平○,平○仄仄平。
○平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
上苑通德封禁,修建林木环绕玉堂。周阿纡雕刻栏杆,修剪干净嫩绿的新竹。清风拂过,宫廷的玉璧和玉珮相互交辉。麒麟展现双角之威,巨鲸喷出两道长长的水柱。晨曦泊入云雾之中,晴空中留下清凉的雨气。分明的音律奏出美妙的旋律,准备迎接凤凰的到来。碧绿的云霞如水滋润着大地,明净的月光洒满四野。人们感受到万物的情感和智慧,天地造化本无定数。持守节操的人们齐聚一堂,谦虚之心彰显至道之美。我所侍奉的君主更加勤奋品德高尚,我不敢有过分的喜庆之心。
全诗概括:这首诗以描绘宫殿苑囿为主题,通过描述上苑的禁制、修建的林木、美丽的景观以及君主的美德,展示了宫廷的富丽堂皇和君主的崇高品质。诗人运用古文的形式,通过描绘自然景观和美好心境,表达了对君主的忠诚和臣子的虔诚。
司马光的诗:
相关诗词:
存目 其四三 (cún mù qí sì sān)
诗题:戏咏子舟画两竹两鸜鹆首句:风晴日暖摇双竹。
仄仄平平○,平平仄仄平。
平平平○仄,○○仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平○仄平○。
仄仄平平○,平○仄仄平。
○平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。
胜师堂双竹 (shèng shī táng shuāng zhú)
累石为峰太谨严,故排双竹辟修纎。
天风似亦喜清净,时嫋枝梢为埽檐。
仄仄平平○,平平仄仄平。
平平平○仄,○○仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平○仄平○。
仄仄平平○,平○仄仄平。
○平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。
次洪内相双竹韵三首 其二 (cì hóng nèi xiāng shuāng zhú yùn sān shǒu qí èr)
婵娟两枝翠可掬,绝胜白璧南金双。
留与先生作椽笔,诗坛八面受人降。
仄仄平平○,平平仄仄平。
平平平○仄,○○仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平○仄平○。
仄仄平平○,平○仄仄平。
○平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。
端友和临要阁诗再次韵五首 其二 (duān yǒu hé lín yào gé shī zài cì yùn wǔ shǒu qí èr)
乘兴谁当访剡溪,竹间应复掩双扉。
也知剧暑攻人急,正赖青双一解围。
仄仄平平○,平平仄仄平。
平平平○仄,○○仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平○仄平○。
仄仄平平○,平○仄仄平。
○平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。
卜焕之求双竹 (bǔ huàn zhī qiú shuāng zhú)
结屋清江上,怜君雅趣深。
自移双竹种,分得半檐阴。
特立夷齐节,相看管鲍心。
只应风雨夜,听此两龙吟。
仄仄平平○,平平仄仄平。
平平平○仄,○○仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平○仄平○。
仄仄平平○,平○仄仄平。
○平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。
双竹 (shuāng zhú)
但有岁寒心,两三竿也足。
虬腾双角直,鲸喷两须长。
仄仄平平○,平平仄仄平。
平平平○仄,○○仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平○仄平○。
仄仄平平○,平○仄仄平。
○平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。
双竹 (shuāng zhú)
双干标枯腹,青青凡几霜。
龙腾双角直,鲸喷两须长。
但欲寻支遁,安能问辟疆。
屡来非别意,未与此君忘。
仄仄平平○,平平仄仄平。
平平平○仄,○○仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平○仄平○。
仄仄平平○,平○仄仄平。
○平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。
草堂诗 其九 (cǎo táng shī qí jiǔ)
竹外清疏侵碧溪,谿边竹澹烟雨霏。
闲看雪岭题诗罢,醉散西郊信马归。
霄汉直愁双阙迥,梦魂长着五陵飞。
故园秀木又春色,只恐归去池台非。
仄仄平平○,平平仄仄平。
平平平○仄,○○仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平○仄平○。
仄仄平平○,平○仄仄平。
○平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。
题杭州双竹寺 (tí háng zhōu shuāng zhú sì)
粉箨双双脱,修篁两两高。
同心齐管鲍,并节汉萧曹。
寒岁霜威御,炎天暑气逃。
此君真可异,吟遶不知劳。
仄仄平平○,平平仄仄平。
平平平○仄,○○仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平○仄平○。
仄仄平平○,平○仄仄平。
○平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。
句 (jù)
东风吹晓霜,雪鸟双双来。
(见《唐诗纪事》卷六十引张为《诗人主客图》)。
仄仄平平○,平平仄仄平。
平平平○仄,○○仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平○仄平○。
仄仄平平○,平○仄仄平。
○平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。