shì jū tíng
世居亭 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 谢安之 (xiè ān zhī)

后皇来何从,顿此八紘网。
神臯尘冥冥,冠盖争勇往。
研桑到白首,塞屋犹怏怏。
云何石南牧,上印归州党。
虚装绝桂海,借石压轻桨。
清风肃炎涨,心事映莽沆。
一朝入吴门,几载耀庭幌。
取廉报常丰,溢作百世享。
英英玉华姿,宛有鬰林象。
开轩函位置,得地甫寻丈。
何以诏云仍,世居如此榜。

仄平平平○,仄仄仄平仄。
平平平平平,○仄平仄仄。
平平仄仄仄,仄仄○仄仄。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄○仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,仄仄仄○仄。
仄平仄平平,仄仄仄仄仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,仄仄仄平仄。
平仄仄平平,仄平○仄仄。

hòu huáng lái hé cóng , dùn cǐ bā hóng wǎng 。
shén gāo chén míng míng , guān gài zhēng yǒng wǎng 。
yán sāng dào bái shǒu , sāi wū yóu yàng yàng 。
yún hé shí nán mù , shàng yìn guī zhōu dǎng 。
xū zhuāng jué guì hǎi , jiè shí yā qīng jiǎng 。
qīng fēng sù yán zhǎng , xīn shì yìng mǎng hàng 。
yī cháo rù wú mén , jǐ zǎi yào tíng huǎng 。
qǔ lián bào cháng fēng , yì zuò bǎi shì xiǎng 。
yīng yīng yù huá zī , wǎn yǒu yù lín xiàng 。
kāi xuān hán wèi zhì , dé dì fǔ xún zhàng 。
hé yǐ zhào yún réng , shì jū rú cǐ bǎng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

后皇从何处来,竟陷入这八方纷争的局势之中。
神秘的力量遮掩得如此深沉,统御者们争相展开勇敢前行的旌旗。
经过岁月的磨砺,已到白发苍苍的年纪,仍然心有不甘。
那位曾经驰骋沙场的石南牧,如今却屈居归州之地,身上的印记却属于当朝的政治党派。
虚构的光环渐渐褪去,名望被借助权势之石压制得轻飘飘的。
清风不能消散内心的沉郁,事事牵扯心绪,映照出茫茫沧桑。
终于有一天踏入吴门之内,多少年的辉煌在庭院的灯火下闪耀。
以廉洁之心回报常人的期盼,溢出的功德会流传百世之久。
高贵的气质犹如美玉般熠熠生辉,仿佛有鬱郁葱茏的林中巨象在其中。
展开窗扉,身处荣华之地,一眼便能寻觅到延续的未来。
为何还需宣诏明志,世人久居于如此尊荣的位置,岂不已是一种最高的荣誉?

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者谢安之介绍:🔈

谢安之,字体仁,号西坡(影印《诗渊》册四页三○一七)。 查看更多>>

谢安之的诗:

相关诗词:

庐陵黄炳筑亭所居侯山扁以赤松子自号赤松亭长之官鄂渚为赋诗 (lú líng huáng bǐng zhù tíng suǒ jū hóu shān biǎn yǐ chì sōng zǐ zì hào chì sōng tíng cháng zhī guān è zhǔ wèi fù shī)

朝代:宋    作者: 严粲

仙人遗世不曾愁,但欲相期汗漫游。
亭长只今闲未得,南楼孤啸望神州。

仄平平平○,仄仄仄平仄。
平平平平平,○仄平仄仄。
平平仄仄仄,仄仄○仄仄。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄○仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,仄仄仄○仄。
仄平仄平平,仄仄仄仄仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,仄仄仄平仄。
平仄仄平平,仄平○仄仄。

东坡三绝句 其二 (dōng pō sān jué jù qí èr)

朝代:宋    作者: 苏籀

岭背泉甘陵谷迁,危亭圜顾尚依然。
春兰秋菊无终古,地上居人世世贤。

仄平平平○,仄仄仄平仄。
平平平平平,○仄平仄仄。
平平仄仄仄,仄仄○仄仄。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄○仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,仄仄仄○仄。
仄平仄平平,仄仄仄仄仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,仄仄仄平仄。
平仄仄平平,仄平○仄仄。

长亭解 (cháng tíng jiě)

朝代:宋    作者: 项安世

行人处处论亭邮,总为长亭怕永州。
不道长亭更长去,也应行到日西休。

仄平平平○,仄仄仄平仄。
平平平平平,○仄平仄仄。
平平仄仄仄,仄仄○仄仄。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄○仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,仄仄仄○仄。
仄平仄平平,仄仄仄仄仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,仄仄仄平仄。
平仄仄平平,仄平○仄仄。

题秦君亭 (tí qín jūn tíng)

朝代:宋    作者: 释圆悟

昔只为吟隠,偶然依佛居。
路逢阴壑尽,云抱晓岩虚。
亭在因人重,山深与世疎。
倘怀名利念,到此欲何如。

仄平平平○,仄仄仄平仄。
平平平平平,○仄平仄仄。
平平仄仄仄,仄仄○仄仄。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄○仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,仄仄仄○仄。
仄平仄平平,仄仄仄仄仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,仄仄仄平仄。
平仄仄平平,仄平○仄仄。

退居十咏 归欤亭 (tuì jū shí yǒng guī yú tíng)

朝代:宋    作者: 赵拚

密径修筠郊外居,小亭随意榜归欤。
等闲早暮携筇到,池沼东头是旧庐。

仄平平平○,仄仄仄平仄。
平平平平平,○仄平仄仄。
平平仄仄仄,仄仄○仄仄。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄○仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,仄仄仄○仄。
仄平仄平平,仄仄仄仄仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,仄仄仄平仄。
平仄仄平平,仄平○仄仄。

蔡起居山亭 (cài qǐ jū shān tíng)

朝代:唐    作者: 徐晶

文史归休日,栖闲卧草亭。
蔷薇一架紫,石竹数重青。
垂露和仙药,烧香诵道经。
莫将山水弄,持与世人听。

仄平平平○,仄仄仄平仄。
平平平平平,○仄平仄仄。
平平仄仄仄,仄仄○仄仄。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄○仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,仄仄仄○仄。
仄平仄平平,仄仄仄仄仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,仄仄仄平仄。
平仄仄平平,仄平○仄仄。

顾亭林 (gù tíng lín)

朝代:宋    作者: 刘攽

逝者如去水,贤达无复居。
朅来顾亭下,但见林木疏。
鱼鸟乐深渊,风烟迷旧墟。
徒幸百世名,历历存绪余。

仄平平平○,仄仄仄平仄。
平平平平平,○仄平仄仄。
平平仄仄仄,仄仄○仄仄。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄○仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,仄仄仄○仄。
仄平仄平平,仄仄仄仄仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,仄仄仄平仄。
平仄仄平平,仄平○仄仄。

病後登山亭 (bìng hòu dēng shān tíng)

朝代:宋    作者: 陆游

野客双蓬鬓,空山一草亭。
睡魔欺茗薄,疾竖怯丹灵。
治世穷冯衍,残年老管寕。
安居得後死,不敢恨飘零。

仄平平平○,仄仄仄平仄。
平平平平平,○仄平仄仄。
平平仄仄仄,仄仄○仄仄。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄○仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,仄仄仄○仄。
仄平仄平平,仄仄仄仄仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,仄仄仄平仄。
平仄仄平平,仄平○仄仄。

重题绝句一首 (chóng tí jué jù yī shǒu)

朝代:唐    作者: 杜牧

邮亭寄人世,人世寄邮亭。
何如自筹度,鸿路有冥冥。

仄平平平○,仄仄仄平仄。
平平平平平,○仄平仄仄。
平平仄仄仄,仄仄○仄仄。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄○仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,仄仄仄○仄。
仄平仄平平,仄仄仄仄仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,仄仄仄平仄。
平仄仄平平,仄平○仄仄。

和元八侍御升平新居四绝句 高亭 (hé yuán bā shì yù shēng píng xīn jū sì jué jù gāo tíng)

朝代:唐    作者: 白居易

亭脊太高君莫拆,东家留取当西山。
好看落日斜衔处,一片春岚映半环。

仄平平平○,仄仄仄平仄。
平平平平平,○仄平仄仄。
平平仄仄仄,仄仄○仄仄。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄○仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,仄仄仄○仄。
仄平仄平平,仄仄仄仄仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,仄仄仄平仄。
平仄仄平平,仄平○仄仄。