qiū táng xī
秋堂夕 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 元稹 (yuán zhěn)

炎凉正回互,金火郁相乘。
云雷时交构,川泽方蒸腾。
清风一朝胜,白露忽已凝。
草木凡气尽,始见天地澄。
况此秋堂夕,幽怀旷无朋。
萧条帘外雨,倏闪案前灯。
书卷满牀席,蠨蛸悬复升。
啼儿屡哑咽,勌僮时寝兴。
泛觉昏夜目,咏谣畅烦膺。
况吟获麟章,欲罢久不能。
尧舜事已远,丘道安可胜。
蜉蝣不信鹤,蜩鷃肯窥鹏。
当年且不偶,没世何必称。
胡为揭闻见,褒贬贻爱憎。
焉用汩其泥,岂在清如冰。
非白又非黑,谁能点青蝇。
处世苟无闷,佯狂道非弘。
无言被人觉,予亦笑孙登。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

yán liáng zhèng huí hù , jīn huǒ yù xiāng chéng 。
yún léi shí jiāo gòu , chuān zé fāng zhēng téng 。
qīng fēng yī cháo shèng , bái lù hū yǐ níng 。
cǎo mù fán qì jìn , shǐ jiàn tiān dì chéng 。
kuàng cǐ qiū táng xī , yōu huái kuàng wú péng 。
xiāo tiáo lián wài yǔ , shū shǎn àn qián dēng 。
shū juàn mǎn chuáng xí , xiāo shāo xuán fù shēng 。
tí ér lǚ yǎ yàn , juàn tóng shí qǐn xīng 。
fàn jué hūn yè mù , yǒng yáo chàng fán yīng 。
kuàng yín huò lín zhāng , yù bà jiǔ bù néng 。
yáo shùn shì yǐ yuǎn , qiū dào ān kě shèng 。
fú yóu bù xìn hè , tiáo yàn kěn kuī péng 。
dāng nián qiě bù ǒu , méi shì hé bì chēng 。
hú wèi jiē wén jiàn , bāo biǎn yí ài zēng 。
yān yòng gǔ qí ní , qǐ zài qīng rú bīng 。
fēi bái yòu fēi hēi , shuí néng diǎn qīng yíng 。
chǔ shì gǒu wú mēn , yáng kuáng dào fēi hóng 。
wú yán bèi rén jué , yǔ yì xiào sūn dēng 。

秋堂夕

—— 元稹

炎涼正迴互,金火鬱相乘。
雲雷時交構,川澤方蒸騰。
清風一朝勝,白露忽已凝。
草木凡氣盡,始見天地澄。
況此秋堂夕,幽懷曠無朋。
蕭條簾外雨,倏閃案前燈。
書卷滿牀席,蠨蛸懸復升。
啼兒屢啞咽,勌僮時寢興。
泛覺昏夜目,詠謠暢煩膺。
況吟獲麟章,欲罷久不能。
堯舜事已遠,丘道安可勝。
蜉蝣不信鶴,蜩鷃肯窺鵬。
當年且不偶,沒世何必稱。
胡爲揭聞見,褒貶貽愛憎。
焉用汩其泥,豈在清如冰。
非白又非黑,誰能點青蠅。
處世苟無悶,佯狂道非弘。
無言被人覺,予亦笑孫登。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

yán liáng zhèng huí hù , jīn huǒ yù xiāng chéng 。
yún léi shí jiāo gòu , chuān zé fāng zhēng téng 。
qīng fēng yī cháo shèng , bái lù hū yǐ níng 。
cǎo mù fán qì jìn , shǐ jiàn tiān dì chéng 。
kuàng cǐ qiū táng xī , yōu huái kuàng wú péng 。
xiāo tiáo lián wài yǔ , shū shǎn àn qián dēng 。
shū juàn mǎn chuáng xí , xiāo shāo xuán fù shēng 。
tí ér lǚ yǎ yàn , juàn tóng shí qǐn xīng 。
fàn jué hūn yè mù , yǒng yáo chàng fán yīng 。
kuàng yín huò lín zhāng , yù bà jiǔ bù néng 。
yáo shùn shì yǐ yuǎn , qiū dào ān kě shèng 。
fú yóu bù xìn hè , tiáo yàn kěn kuī péng 。
dāng nián qiě bù ǒu , méi shì hé bì chēng 。
hú wèi jiē wén jiàn , bāo biǎn yí ài zēng 。
yān yòng gǔ qí ní , qǐ zài qīng rú bīng 。
fēi bái yòu fēi hēi , shuí néng diǎn qīng yíng 。
chǔ shì gǒu wú mēn , yáng kuáng dào fēi hóng 。
wú yán bèi rén jué , yǔ yì xiào sūn dēng 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
炎热和凉爽互相交替,金色的火焰和郁郁的烟雾相互融合。云彩和雷声时而相互交织,大地上的江河湖泽蒸腾上升。清风一旦吹过,白露便迅速凝结。草木释放出的气息渐渐消散,于是我们看到了天地的澄明。尤其是在这个秋堂的夜晚,内心的思绪无人可以共鸣。外面的世界萧瑟,雨水轻轻打在窗帘上,灯光在案前闪烁。书卷堆满了床榻和桌案,尘虫在空中飞舞。啼儿不时发出凄厉的啼声,勌僮时而醒来。我感到昏暗夜晚的视觉有些模糊,但吟咏诗歌仍然让人心情舒畅。尤其是在欣赏到珍贵的文学成就之后,想要停止却久久不能自拔。尧舜的事迹已经遥远,丘道又如何能够胜过?蜉蝣不会相信凤凰,蜩鸣与鷃鸟也不可能窥见大鹏的辉煌。我们当年并非偶然相遇,却不必将来世视作理所当然。为何要探究别人的闻见,去评价赞扬或批评爱憎之情呢?又何必在混沌泥泞之中寻找纯洁如冰的清澈呢?不是白色,也不是黑色,谁能抹去青蝇的痕迹呢?在处世之中,假装狂傲并不能使人无聊,而我被人察觉也只能嘲笑自己像孙登那样无足轻重。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者元稹介绍:🔈

元稹,字微之,河南河内人。幼孤,母郑贤而文,亲授书传,举明经书判入等,补校书郎。元和初,应制策第一,除左拾遗,历监察御史。坐事贬江陵士曹参军,徙通州司马。自虢州长史徵爲膳部员外郎,拜祠部郎中、知制诰。召入翰林爲中书舍人、承旨学士,进工部侍郎同平章事。未几罢相,出爲同州刺史,改越州刺史,兼御史大夫、浙东观察使。太和初,入爲尚书左丞、检校户部尚书,兼鄂州刺史、武昌军节度使。年五十三卒,赠尚书右仆射。稹自少与白居易倡和,当时言诗者称元白,号爲元和体。其集与居易同名长庆,今编诗二十八卷。 查看更多>>

元稹的诗:

相关诗词:

荔枝堂夕眺三首 其三 (lì zhī táng xī tiào sān shǒu qí sān)

朝代:宋    作者: 杨万里

闰年秋浅似秋深,蟋蟀将愁傍砌吟。
今夕初三元未觉,西楼西角一鈎金。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

题齐己草堂 (tí qí jǐ cǎo táng)

朝代:宋    作者: 刘摰

一曲流泉对草堂,何人与续帐前香。
清诗自共秋风老,依旧锺声送夕阳。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

裴六书堂 (péi liù shū táng)

朝代:宋    作者: 释永颐

数峯相对夕阴遮,新占书堂旧竹斜。
地冷石阶秋菊小,一丛开得两三花。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

荔枝堂夕眺三首 其一 (lì zhī táng xī tiào sān shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 杨万里

夕峰褪日半钲多,秋汉吹云一絮过。
寂寂庭松今两月,鹤雏去尽只留窠。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

客堂秋夕 (kè táng qiū xī)

朝代:唐    作者: 戎昱

隔窗萤影灭复流,北风微雨虚堂秋。
虫声竟夜引乡泪,蟋蟀何自知人愁。
四时不得一日乐,以此方悲客游恶。
寂寂江城无所闻,梧桐叶上偏萧索。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

题清辉堂 (tí qīng huī táng)

朝代:宋    作者: 刘宗孟

曙光伦紫翠,秋气莫争青。
山近岚同润,堂虚日共生。
断霞云去接,夕照月来迎。
翻想鲛人室,珠盘亦让明。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

王处士挽诗 (wáng chǔ shì wǎn shī)

朝代:宋    作者: 魏了翁

槿篱山下屋,桐帽水边村。
遗子方寸地,传家廿四言。
芳荪生夕秀,衰柳带秋昏。
千古堂堂恨,青云落泪痕。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

中秋陪张龙图讌射堂初夕阴云酒行顿解喜而成咏 (zhōng qiū péi zhāng lóng tú yàn shè táng chū xī yīn yún jiǔ xíng dùn jiě xǐ ér chéng yǒng)

朝代:宋    作者: 司马光

飞盖共徘徊,西园高宴开。
秋云惜明月,留待庾公来。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

动物

题夹漈草堂 (tí jiá jì cǎo táng)

朝代:宋    作者: 郑侨

杪秋寻远山,幽怀鬰冲冲。
草堂跨层崖,夕阳山影空。
高人辞天禄,结交杖藜翁。
游氛暗九土,岁晚余曷从。
泠泠夹漈水,谡谡长松风。
思之不可见,泪落秋云中。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。

秋夕 (qiū xī)

朝代:唐    作者: 聂夷中

日往无复见,秋堂暮乃学。
玄髪不知白,晓入寒铜觉。
为才未离羣,有玉犹在璞。
谁把碧桐枝,刻作云门乐。

平平○平仄,平仄仄○○。
平平平平仄,平仄平平平。
平平仄平○,仄仄仄仄○。
仄仄平仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平仄平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄仄平仄,?平平仄平。
平平仄仄仄,?平平仄○。
仄仄平仄仄,仄平仄平平。
仄○仄平平,仄仄仄仄平。
平仄仄仄仄,平仄平仄○。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
○平○仄仄,仄仄平仄○。
平平仄○仄,平仄平仄平。
平仄仄○○,仄仄平○平。
平仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平平。