luò yáng chén
洛阳尘 🔈
昔时昔时洛城人,今作茫茫洛城尘。
我闻富有石季伦,楼台五色干星辰。
乐如天乐日夜闻,锦姝绣妾何纷纷。
真珠帘中,姑射神人。
文金线玉,香成暮云。
孙秀若不杀,晋室应更贫。
伊水削行路,塚石花磷磷。
苍茫金谷园,牛羊齕荆榛。
飞鸟好羽毛,疑是绿珠身。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。
昔時昔時洛城人,今作茫茫洛城塵。
我聞富有石季倫,樓臺五色干星辰。
樂如天樂日夜聞,錦姝繡妾何紛紛。
真珠簾中,姑射神人。
文金線玉,香成暮雲。
孫秀若不殺,晉室應更貧。
伊水削行路,塚石花磷磷。
蒼茫金谷園,牛羊齕荆榛。
飛鳥好羽毛,疑是綠珠身。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
古时候的洛城人,如今沦为茫茫洛城的尘土。
我听说有位富有的石季伦,他的楼台上五彩斑斓的星辰闪耀。
乐音如同天上的乐曲,日夜不停地传遍耳畔,锦衣美女、绣衣妾室何其繁多。
真珠帘内,有位姑射神人。
细腻的金线与玉石,散发着暮色般的云烟。
若不杀死孙秀,晋室将更加贫困。
伊水悠悠地流过道路,坟墓上的石头闪烁着微光。
苍茫的金谷园中,牛羊咀嚼着荆棘和杂草。
飞鸟拥有美丽的羽毛,仿佛是绿色珍珠的身体。
总结:
这首诗描述了古时洛城人的兴衰沉浮。诗人以洛城为背景,描绘了洛城的繁华昔日与今日的荒凉景象。他提到了富有的石季伦和他豪华的楼台,以及乐曲的美妙声音和华丽的女子。姑射神人的形象出现在真珠帘后,而金线和玉石则散发着幽香。诗中还暗示了孙秀的命运对晋室的影响以及伊水和金谷园的荒凉景象。最后,诗人用飞鸟的美丽羽毛来比喻一种疑似的珍贵存在。整首诗以洛城的兴衰为主题,以细腻的描写展现了时光的变迁和世事的无常。
贯休的诗:
相关诗词:
洛阳行送洛阳韦七明府 (luò yáng xíng sòng luò yáng wéi qī míng fǔ)
始上龙门望洛川,洛阳桃李艳阳天。
最好当年二三月,上阳宫树千花发。
疏家父子错挂冠,梁鸿夫妻虚适越。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。
送人之洛阳 (sòng rén zhī luò yáng)
待到伊川濯尽尘,洛阳城下且留身。
文才得似长沙傅,试问如今有几人。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。
和秋游洛阳 (hé qiū yóu luò yáng)
洛阳自古多才子,唯爱春风烂漫游。
今到白家诗句出,无人不咏洛阳秋。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。
忆洛下故园 (yì luò xià gù yuán)
浔阳迁谪地,洛阳离乱年。
烟尘三川上,炎瘴九江边。
乡心坐如此,秋风仍飒然。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。
洛阳道 (luò yáng dào)
浮世若浮云,千回故复新。
旋添青草塚,更有白头人。
岁暮容将老,雪晴山欲春。
行行车与马,不尽洛阳[尘]。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。
重阳日送洛阳李丞之任 (chóng yáng rì sòng luò yáng lǐ chéng zhī rèn)
为文通绝境,从宦及良辰。
洛下知名早,腰边结绶新。
且倾浮菊酒,聊拂染衣尘。
独恨沧州侣,愁来别故人。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。
东阳夜怪诗 四 (dōng yáng yè guài shī sì)
长安城东洛阳道,车轮不息尘浩浩。
争利贪前竞着鞭,相逢尽是尘中老。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。
横吹曲辞 洛阳道 (héng chuī qū cí luò yáng dào)
浮世若浮云,千回故复新。
旋添青草冢,更有白头人。
岁暮客将老,雪晴山欲春。
行行车与马,不尽洛阳尘。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。
洛阳春望 (luò yáng chūn wàng)
洛阳春霁绝尘埃,嵩少烟岚画障开。
草色花光惹襟袖,箫声歌响隔楼台。
人心便觉闲多少,马足方知倦往来。
愁上中桥桥上望,碧波东去夕阳催。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。
洛中有怀 (luò zhōng yǒu huái)
潺潺伊洛河,寂寞少恩波。
銮驾久不幸,洛阳春草多。
仄平仄平仄平平,平仄平平仄平平。
仄○仄仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄○平仄仄仄○,仄平仄仄平平平。
平平平○,平仄平平。
平平仄仄,平平仄平。
平仄仄仄仄,仄仄○○平。
平仄仄○仄,仄仄平○○。
○平平仄平,平平仄平平。
平仄仄仄平,平仄仄平平。