gǔ fēng hè zhōu yì gōng xiū zhì
古风贺周益公休致 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 黄景说 (huáng jǐng yuè)

相公能辞一品官,不能辞他九转丹。
相公能却万锺粟,不能却他长生籙。
潭潭之居移气体,新年七十儿童似。
朝明见客步如飞,窗下时时看细字。
高车得似垂车荣,巍冠何如挂冠清。
深衣独乐真天人,谁其友之聃与彭。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。

xiàng gong néng cí yī pǐn guān , bù néng cí tā jiǔ zhuǎn dān 。
xiàng gong néng què wàn zhōng sù , bù néng què tā cháng shēng lù 。
tán tán zhī jū yí qì tǐ , xīn nián qī shí ér tóng sì 。
cháo míng jiàn kè bù rú fēi , chuāng xià shí shí kàn xì zì 。
gāo chē dé sì chuí chē róng , wēi guān hé rú guà guān qīng 。
shēn yī dú lè zhēn tiān rén , shuí qí yǒu zhī dān yǔ péng 。

古風賀周益公休致

—— 黄景說

相公能辭一品官,不能辭他九轉丹。
相公能却萬鍾粟,不能却他長生籙。
潭潭之居移氣體,新年七十兒童似。
朝明見客步如飛,窗下時時看細字。
高車得似垂車榮,巍冠何如挂冠清。
深衣獨樂真天人,誰其友之聃與彭。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。

xiàng gong néng cí yī pǐn guān , bù néng cí tā jiǔ zhuǎn dān 。
xiàng gong néng què wàn zhōng sù , bù néng què tā cháng shēng lù 。
tán tán zhī jū yí qì tǐ , xīn nián qī shí ér tóng sì 。
cháo míng jiàn kè bù rú fēi , chuāng xià shí shí kàn xì zì 。
gāo chē dé sì chuí chē róng , wēi guān hé rú guà guān qīng 。
shēn yī dú lè zhēn tiān rén , shuí qí yǒu zhī dān yǔ péng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

相公能够辞去一品官职,却不能辞去那九转丹药的诱惑。相公可以放弃万钟粟米,但无法放弃那长生之道的引诱。
他在湖潭之居,调养气息,如今迎来了七十个儿童,仿佛过了一个新年般繁忙热闹。早晨明朗时,他迎见客人,行走如飞,窗下时常观看细密的字画。
他的高车像是垂车荣耀一般,他的巍冠何等清高尊贵。他身穿深色衣袍,独自欢乐,如真正的天人仙境,可谁是他的朋友呢?那就是聪明智慧的聃和彭。
全诗概括了一个相公所面临的境况。他面对放弃高官厚禄和尘世荣华的诱惑,却难以抵挡长生不老的追求。在宁静的湖潭之居,他养气修身,招待着众多儿童,享受着天人般的宁静快乐。他机智聪明,待客如飞,却似乎难以找到知己。整首诗写意深远,表达了作者对长生不老的向往,以及世俗与修仙之间的纠结和矛盾。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者黄景说介绍:🔈

黄景说,字岩老,号白石,福州闽清(今属福建)人。孝宗乾道五年(一一六九)进士。宁宗庆元二年(一一九六),主管官告院(《宋会要辑稿》选举二二之一三)。嘉泰四年(一二○四),除秘书丞。开禧元年(一二○五),爲广东运判。嘉定元年(一二○八)知静江府(清雍正《广西通志》卷五一)。三年,召爲国史院编修兼军器监丞。与姜白石并称,有《白石丛稿》(《缘督集》卷一八《白石丛稿序》),已佚。事见《南宋馆阁续录》卷七、九。今录诗五首。 查看更多>>

黄景说的诗:

相关诗词:

贺周益公归休 (hè zhōu yì gōng guī xiū)

朝代:宋    作者: 尹直卿

六一先生薄吉州,归田去作颍昌游。
我公不向螺江住,羞杀青原白鹭洲。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。

送乔仝寄贺君六首 其六 (sòng qiáo tóng jì hè jūn liù shǒu qí liù)

朝代:宋    作者: 苏轼

千古风流贺季真,最怜嗜酒谪仙人。
狂吟醉舞知无益,粟饭藜羹间养神。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。

洪秘监徐常丞有诗贺余休致次韵四首 其三 (hóng mì jiān xú cháng chéng yǒu shī hè yú xiū zhì cì yùn sì shǒu qí sān)

朝代:宋    作者: 刘克庄

既衰戒得久书绅,所得毫毛所失身。
疎传画图传不朽,胡公粪土谤如新。
古询黄发非无意,今系苍生尚有人。
吾老而休君未可,时来徧与物为春。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。

怀寄周元翁十首 其七 (huái jì zhōu yuán wēng shí shǒu qí qī)

朝代:宋    作者: 贺铸

周郎走王都,马足尘翻波。
贺老宦江夏,无人惊雀罗。
出处躁静间,奈此贫病何。
平生解指誓,晚境忽婆娑。
迫死不得休,前言食已多。
尚敢厌闲冷,欻为赴火蛾。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。

用谈笑青油幕为韵贺吴叔永制机 其二 (yòng tán xiào qīng yóu mù wèi yùn hè wú shū yǒng zhì jī qí èr)

朝代:宋    作者: 李曾伯

勳业登天难,易者付嬉笑。
公驾鵾鹏风,来把鲸鳌钓。
自比小管乐,致主在周召。
此突岂待黔,早晚有明诏。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。

七言记德诗三十首谨献司徒相公 浙西 (qī yán jì dé shī sān shí shǒu jǐn xiàn sī tú xiàng gong zhè xī)

朝代:唐    作者: 崔致远

九江贼胆望风摧,万户愁眉向日开。
楚舞吴歌一何乐,相逢相贺相公来。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。

寄谢周子开 (jì xiè zhōu zǐ kāi)

朝代:宋    作者: 赵蕃

四益堂中四益碑,南轩文字述家规。
殷勤打寄非无益,从此折肱当得医。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。

大丞相益国周公访予於碧瑶洞天刘敏叔写以为图求予书其後 (dà chéng xiàng yì guó zhōu gōng fǎng yǔ wū bì yáo dòng tiān liú mǐn shū xiě yǐ wéi tú qiú yǔ shū qí hòu)

朝代:宋    作者: 杨万里

平叔曾过魏秀才,何如老子致元台。
苍松翠竹青苔迳,也不传呼宰相来。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。

和汪仲嘉楼大防二尚书贺郑贵和华文休致韵 其二 (hé wāng zhòng jiā lóu dà fáng èr shàng shū hè zhèng guì hé huá wén xiū zhì yùn qí èr)

朝代:宋    作者: 陈傅良

岿然名节万人尊,诗落文昌帝九阍。
耄及卫公还失策,早如疎傅亦伤恩。
华文延阁如今少,神武修门自古存。
我与东楼最欣慕,掖垣灯火几同论。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。

休粮僧 (xiū liáng sēng)

朝代:唐    作者: 周贺

一斋难过日,况是更休粮。
养力时行道,闻钟不上堂。
惟留温药火,未写化金方。
旧有山厨在,从僧请作房。

○平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
○平平仄仄平仄,仄平仄平○平仄。
平平平平平仄仄,平平仄仄平平仄。
平平仄仄仄○平,平仄平平○仄仄。
平平仄仄平平平,平○平○仄○平。
○○仄仄平平平,平○仄平平仄平。