dú yáng zǐ yún chuán
读杨子云传 🔈
老不晓事杨子云,缀文讥诃坚逐贫。
班生曲笔甚假借,谓不戚戚元非真。
草玄欲作後人计,投阁自迷身不利。
王涯筮中好其书,宁复逆知甘露事。
蛙声紫色欺昏童,义士远引如冥鸿。
胡为颠眩尚执戟,美新屈首称臣雄。
岷山沃野蹲鸱大,拓落不归良已过。
近危竟似井眉瓶,虚作反骚嗤楚些。
诡情怀禄遭嘲评,但用笔墨垂声名。
文章要亦千古事,久矣法言今正行。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。
老不曉事楊子雲,綴文譏訶堅逐貧。
班生曲筆甚假借,謂不戚戚元非真。
草玄欲作後人計,投閣自迷身不利。
王涯筮中好其書,寧復逆知甘露事。
蛙聲紫色欺昏童,義士遠引如冥鴻。
胡爲顛眩尚執戟,美新屈首稱臣雄。
岷山沃野蹲鴟大,拓落不歸良已過。
近危竟似井眉瓶,虛作反騷嗤楚些。
詭情懷祿遭嘲評,但用筆墨垂聲名。
文章要亦千古事,久矣法言今正行。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。
- 收藏
- 做笔记
译文:
杨子云是一个不懂世务的人,他写文章嘲讽坚持追求贫困的人。班生曲笔写得非常虚假,却声称自己并不伤心,实际上并不真实。草玄想要创作一种后人称道的计策,但自己却在困顿中迷失了方向,不利于自身发展。王涯卜筮中对一本书印象很好,宁愿不顾世俗的知名,也不愿违背心中对甘露事物的了解。蛙声的紫色欺骗了愚昧的孩童,正直的士人却引为冥鸿般遥远。为何还有人固执地手持戟,追求美新的屈服于称臣呢?岷山和沃野蹲伏着巨大的鸱鸟,拓落之地却已一去不复返。即使近在危险中,也像井眉瓶般波澜不惊,虚作反骚嗤弃了楚国的一些风尘。被猜疑的诡秘情怀遭受嘲笑和评论,但通过文章的笔墨才能留下声名。文章的要义也是千古流传的大事,时至今日,法言的力量终于开始发挥作用。
全诗概括起来,是在谈论一些现实中的虚假与真实、贫困与追求、忠诚与背叛的对比。通过对各种情况的描述,诗人表达了对虚伪的批判,对真实、坚持和正义的赞美,以及对文字和文章传世之意的强调。同时,也表现了对时代变革的期许,希望法言真理能够在今天得以实行。
范浚的诗:
-
杂兴五首 其一
雉骄有擅泽,鸡雄亦专栖。乘人肆桀傲,...
-
杂兴五首 其二
荆枭昔见恶,去楚将巢吴。妖音不知革,...
-
杂兴五首 其三
高蝉荫嘉木,未省螗斧危。勇虫亦何愚,...
-
杂兴五首 其四
鹊噪得欢喜,乌鸣得憎嗔。乌鹊自有口,...
-
杂兴五首 其五
彭亨着冠猪,踉蹡上车鹤。皇家一清明,...
-
遣兴五首 其一
商山园绮徒,雪发映松露。山间谓终老,...
-
遣兴五首 其二
少陵古诗伯,未必真豪人。胡为冷炙辱,...
-
遣兴五首 其三
我逢刘颍川,竟夕不向枕。余人偶对面,...
-
遣兴五首 其四
庞眉困郎署,白首命不遭。猿臂无侯封,...
-
遣兴五首 其五
翻云覆忽雨,昨火今已冰。三涂九州险,...
- 范浚诗全集>>
相关诗词:
陈氏子读书堂 (chén shì zǐ dú shū táng)
为公相与年犹小,拾芥明经意转非。
惟有城南贤父子,读书元只为传衣。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。
读子房传 (dú zǐ fáng chuán)
笑赌乾坤看两龙,淮阴目动即雌雄。
兴王大计无寻处,却在先生一蹑中。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。
读杨妃传 (dú yáng fēi chuán)
六宫粉黛溢三千,一个中间宠爱专。
自此世情生妄想,推排妃子作神仙。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。
读杨蟠章安集 (dú yáng pán zhāng ān jí)
苏梅久作黄泉客,我亦今为白发翁。
卧读杨蟠一千首,乞渠秋月与春风。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。
读严子陵传 (dú yán zǐ líng chuán)
客星何补汉中兴,空有清风冷似冰。
早遣阿瞒移汉鼎,人间何处有严陵。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。
子云 (zǐ yún)
子云世所贱,既死名乃传。
至今读其书,共言以为贤。
必待成丘壠,何如用当年。
贵耳不重目,斯人真可怜。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。
读扬子 (dú yáng zǐ)
子云不偶时,晏如在空屋。
席有玄虚文,门无权幸牍。
法言讥异户,解嘲惧赤族。
忿悱赋长杨,羞愧登天禄。
立俗思徇道,制行依圣读。
身死名不朽,馨香蔼兰菊。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。
杨雄 (yáng xióng)
读易先知未画前,圣人何事绝韦编。
始知杨子多闲暇,更有功夫草太玄。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。
读唐人于濆刘驾诗 (dú táng rén yú pēn liú jià shī)
刘驾及于濆,死爱作愁语。
未必真许愁,说得乃尔苦。
一字入人目,蜇出两睫雨。
莫教雨入心,一滴一痛楚。
坐令无事人,吞刃割肺腑。
我不识二子,偶览二子句。
儿曹劝莫读,读着恐愁去。
我云宁有是,试读亦未遽。
一篇读未竟,永慨声已屡。
忽觉二子愁,并来遮不住。
何物与解围,伯雅烦尽护。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。
诗三百三首 一四一 (shī sān bǎi sān shǒu yī sì yī)
下愚读我诗,不解却嗤诮。
中庸读我诗,思量云甚要。
上贤读我诗,把着满面笑。
杨修见幼妇,一览便知妙。
仄仄仄仄平仄平,仄平平平平仄平。
平平仄仄仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄仄仄平仄,平仄仄平平仄仄。
○平仄○仄○平,平仄仄平平仄仄。
平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平仄仄仄仄,仄平仄仄○平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄○。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平仄○。
仄平平仄平平○,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄平平○○。