chán yuè tái kàn méi
禅月台看梅 🔈
晴日禅台一树梅,似愁非怨向人开。
地销腊雪扶疎起,天近春云婀娜来。
立尽竹根空浩荡,坐移山顶更徘徊。
凌风却月诗何在,全藉清香发酒盃。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
晴天下的禅台上,一树梅花绽放,看似有忧愁却非向人抱怨而开放。
大地上的腊月雪已消融,稀稀疏疏地萌发新芽,天空接近春天,春云飘逸迷人。
站在竹根尽头,空旷浩荡,坐在山顶,心中更是彷徨不定。
风吹飘飘,月隐隐,诗篇何处可寻?唯有借助梅花清香,发泄情怀,尽情举酒畅饮。
总结:
诗人描述了一个晴日下的禅台,梅花开放似乎有忧愁,却不是向人抱怨而是在向人展示美丽。腊雪已融,春云飘逸,景象宜人。站在竹根尽头,心中彷徨,坐在山顶,心境不定。诗人想吟诗却无从下笔,只能借助梅花的清香,舒发情怀,举酒畅饮。整首诗表达了诗人对美景的赞美,以及内心的迷茫与愁思。
韩淲的诗:
相关诗词:
禅月台 (chán yuè tái)
此台已芜没,禅月彼一时。
得句僧窗下,空留洗墨池。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
十二月旦禅月台问梅 (shí èr yuè dàn chán yuè tái wèn méi)
山台见疎梅,野气挟寒力。
春从花际来,晃漾水南北。
吟边人已深,妙处我已得。
鴈裂一声中,苍然起暮色。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
禅月台 其四 (chán yuè tái qí sì)
蛩动一台秋气深,酒浮灯影唤微吟。
不禁骚雅多悲兴,且与枯禅话息心。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
送潜老赴东禅 其一 (sòng qián lǎo fù dōng chán qí yī)
驻锡清源十五年,月明台静忽飘然。
禅心莫为东禅起,南北东西总是禅。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
禅月台 其二 (chán yuè tái qí èr)
僧清知野逸,禅月有高台。
自是登山去,谁非入寺来。
孤花明密叶,落絮起荒苔。
香篆茶瓯久,昏钟我未回。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
禅月台 其一 (chán yuè tái qí yī)
渺渺凉风起,木犀相次开。
举家空自住,过客有谁来。
已是冰溪棹,更寻禅月台。
鬰乎湖海气,鸥鸟莫惊猜。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
题黄湾真如山般若台 (tí huáng wān zhēn rú shān bān ruò tái)
真如山中龙象宅,前三後三率禅客。
珍公提唱悟本心,一指不留庭下柏。
我来春事梅已玉,仍吸灵泉酌寒碧。
会看海印发光时,台前璧月连天白。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
昇道精舍南台对月寄姚合 (shēng dào jīng shè nán tái duì yuè jì yáo hé)
月向南台见,秋霖洗涤余。
出逢危叶落,静看衆峰疎。
[冷]露常时有,禅窗此夜虚。
相思聊怅望,润气徧衣初。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
月梅 (yuè méi)
梢如鹿角月如眉,月到梢头分外宜。
梅得月来无限好,月和梅看越清奇。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
永明禅师生日 (yǒng míng chán shī shēng rì)
教乘法檀越,宗门禅判官。
今朝藏不得,推出与人看。
看看,夜行只管贪明月,不觉浑身露水寒。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。