zhèng zì míng āi cí
郑自明哀词 🔈
母曰余儿兮,吾莫知其何尤。
妇曰良人兮,吾曷为罹此忧。
兄弟不以是咎兮,朋友称其好修。
恭不得其故兮,庸强名之曰命。
相彼下堂而贻戚兮,或结缨以顺听。
万不同咸自取兮,曾二者孰失其正声。
鬼神之所仇兮,人直躬焉是病。
胥属镂忽堕其前兮,屈鱼腹以为穽。
奇祸作於牖下兮,顾奚悲而宜庆。
嗟子何伤兮,独余怀不能以自胜。
尚或相尔藐孤兮,天终焉其有定。
仄仄平平平,平仄平○平平。
仄仄平平平,平仄平平仄平。
平仄仄仄仄仄平,平仄○○仄平。
平仄仄○仄平,平平平平仄仄。
○仄仄平平平仄平,仄仄平仄仄○。
仄仄平平仄仄平,平仄仄仄仄○○平。
仄平平仄平平,平仄平平仄仄。
平仄○仄○○平平,仄平仄仄平仄。
平仄仄平仄仄平,仄平平平平仄。
平仄平平平,仄平平仄平仄仄○。
仄仄○仄仄平平,平平平○仄仄。
- 收藏
- 做笔记
译文:
母亲说:“我的孩子啊,我不知道你有何过错。”
妻子说:“丈夫啊,我为什么要遭受这样的忧虑。”
兄弟们并不因此责怪你,朋友们称赞你的品行好修。
恭顺之道未能得其原因,只能称之为命运。
他们彼此走到堂下,分享忧戚之情,有的系着头巾以表示顺从。
人人都有不同的选择,但是否真的有失其正确之声?
鬼神所仇视的是人的直率正直,这才是病态所在。
胥属纷纷向前凑过来,像刻意为你设下圈套。
意外的祸患发生在窗下,然而为何我应该悲伤而不是庆幸呢?
唉,我的儿啊,你为何如此伤感,只有我怀着不能自我战胜的感觉。
或许还有人会嘲笑你的孤独,但天命终究是不可预知的。
总结:
本诗表现了一个受到家人、朋友、甚至神灵所怀疑、批判,但内心依然自信坚持的主人公。母亲对其无所了解,妻子因忧虑而疑虑。兄弟与朋友则对其看重,但主人公对自身境况不解,并将其归因于命运。他们在众人议论中感到压力,但仍然秉持直率与正直,坚守内心的信念。诗人通过叙述主人公的内心独白,表现了对社会眼光的反思,强调个体品质的坚守,以及不受外界干扰的坚定态度。
陈傅良的诗:
-
暮之春六章章五句 其一
暮之春兮物维其嘉,乾际兮坤涯。母将雏...
-
暮之春六章章五句 其二
暮之春兮风日与柔,桑女兮南畴。相尔夏...
-
暮之春六章章五句 其三
暮之春兮雍雍熙熙,尧裳兮舜衣。五弦之...
-
暮之春六章章五句 其四
山有龟蒙兮水有沂,天未丧斯文兮在兹。...
-
暮之春六章章五句 其五
止斋兮年年,室环堵兮两山有川。鸥鹭巢...
-
暮之春六章章五句 其六
云汉之章兮光烛天,朝宗兮列仙。胡归晚...
-
西庙招辞
君昔兮胡不去斯,君今兮胡不来斯。文栋...
-
落叶一首别诸友客新昌
落叶一二数,遥夜忽已午。百年能几何,...
-
读范文正公神道碑有感佚事
武侯不可致,玄德造其庐。公在衰絰中,...
-
送国子监丞顔几圣提举江东分韵得...
长安夜未艾,客枕厌羣动。平明视天阙,...
- 陈傅良诗全集>>
相关诗词:
柳枝词七首 其六 (liǔ zhī cí qī shǒu qí liù)
帐偃缨垂已有名,水边花外更分明。
前贤可得轻词句,几变新声入郑声。
仄仄平平平,平仄平○平平。
仄仄平平平,平仄平平仄平。
平仄仄仄仄仄平,平仄○○仄平。
平仄仄○仄平,平平平平仄仄。
○仄仄平平平仄平,仄仄平仄仄○。
仄仄平平仄仄平,平仄仄仄仄○○平。
仄平平仄平平,平仄平平仄仄。
平仄○仄○○平平,仄平仄仄平仄。
平仄仄平仄仄平,仄平平平平仄。
平仄平平平,仄平平仄平仄仄○。
仄仄○仄仄平平,平平平○仄仄。
绝句十首 其一 (jué jù shí shǒu qí yī)
羊裘独钓浙江湄,百姓哀哀苦乱离。
但得汉家鸿业在,莫愁光武奋身迟。
仄仄平平平,平仄平○平平。
仄仄平平平,平仄平平仄平。
平仄仄仄仄仄平,平仄○○仄平。
平仄仄○仄平,平平平平仄仄。
○仄仄平平平仄平,仄仄平仄仄○。
仄仄平平仄仄平,平仄仄仄仄○○平。
仄平平仄平平,平仄平平仄仄。
平仄○仄○○平平,仄平仄仄平仄。
平仄仄平仄仄平,仄平平平平仄。
平仄平平平,仄平平仄平仄仄○。
仄仄○仄仄平平,平平平○仄仄。
送郑公绩赴试金陵 其四 (sòng zhèng gōng jì fù shì jīn líng qí sì)
笔端忘杻械,舌本贵温润。
明明获麟书,作世大龟镜。
哀哉束高阁,斯文久不胜。
皇天开老眼,牵复首拜命。
秋来举子场,谁领斯文印。
向来鍼膏肓,必古司农郑。
仄仄平平平,平仄平○平平。
仄仄平平平,平仄平平仄平。
平仄仄仄仄仄平,平仄○○仄平。
平仄仄○仄平,平平平平仄仄。
○仄仄平平平仄平,仄仄平仄仄○。
仄仄平平仄仄平,平仄仄仄仄○○平。
仄平平仄平平,平仄平平仄仄。
平仄○仄○○平平,仄平仄仄平仄。
平仄仄平仄仄平,仄平平平平仄。
平仄平平平,仄平平仄平仄仄○。
仄仄○仄仄平平,平平平○仄仄。
郑侍郎挽词 其二 (zhèng shì láng wǎn cí qí èr)
治狱余阴德,哀矜出片言。
千金无重比,驷马见高门。
星落林乌暝,愁悲薤露喧。
江风伤远目,楚些一招魂。
仄仄平平平,平仄平○平平。
仄仄平平平,平仄平平仄平。
平仄仄仄仄仄平,平仄○○仄平。
平仄仄○仄平,平平平平仄仄。
○仄仄平平平仄平,仄仄平仄仄○。
仄仄平平仄仄平,平仄仄仄仄○○平。
仄平平仄平平,平仄平平仄仄。
平仄○仄○○平平,仄平仄仄平仄。
平仄仄平仄仄平,仄平平平平仄。
平仄平平平,仄平平仄平仄仄○。
仄仄○仄仄平平,平平平○仄仄。
吴王挽词 其二 (wú wáng wǎn cí qí èr)
土德承余烈,江南广旧恩。
一朝人事变,千古信书存。
哀挽周原道,铭旌郑国门。
此生虽未死,寂寞已销魂。
仄仄平平平,平仄平○平平。
仄仄平平平,平仄平平仄平。
平仄仄仄仄仄平,平仄○○仄平。
平仄仄○仄平,平平平平仄仄。
○仄仄平平平仄平,仄仄平仄仄○。
仄仄平平仄仄平,平仄仄仄仄○○平。
仄平平仄平平,平仄平平仄仄。
平仄○仄○○平平,仄平仄仄平仄。
平仄仄平仄仄平,仄平平平平仄。
平仄平平平,仄平平仄平仄仄○。
仄仄○仄仄平平,平平平○仄仄。
宋宣献公挽词三首 其二 (sòng xuān xiàn gōng wǎn cí sān shǒu qí èr)
识度推明哲,风猷蔼缙绅。
何言止中寿,遂不秉洪钧。
翰墨时争宝,词章晚愈新。
哭哀文伯母,悲感路傍人。
仄仄平平平,平仄平○平平。
仄仄平平平,平仄平平仄平。
平仄仄仄仄仄平,平仄○○仄平。
平仄仄○仄平,平平平平仄仄。
○仄仄平平平仄平,仄仄平仄仄○。
仄仄平平仄仄平,平仄仄仄仄○○平。
仄平平仄平平,平仄平平仄仄。
平仄○仄○○平平,仄平仄仄平仄。
平仄仄平仄仄平,仄平平平平仄。
平仄平平平,仄平平仄平仄仄○。
仄仄○仄仄平平,平平平○仄仄。
孺人郑氏挽词 (rú rén zhèng shì wǎn cí)
国子先生宅,相传此母贤。
一哀孤屿下,再拜十年前。
舐犊贪书卷,飞鸾慰暮年。
夕阳聊寓曲,终要到新阡。
仄仄平平平,平仄平○平平。
仄仄平平平,平仄平平仄平。
平仄仄仄仄仄平,平仄○○仄平。
平仄仄○仄平,平平平平仄仄。
○仄仄平平平仄平,仄仄平仄仄○。
仄仄平平仄仄平,平仄仄仄仄○○平。
仄平平仄平平,平仄平平仄仄。
平仄○仄○○平平,仄平仄仄平仄。
平仄仄平仄仄平,仄平平平平仄。
平仄平平平,仄平平仄平仄仄○。
仄仄○仄仄平平,平平平○仄仄。
挽赵母郑氏 (wǎn zhào mǔ zhèng shì)
攀桂者联翩,皆由母训焉。
摘髭人共羡,出腹子多贤。
穉耄三从美,哀荣五福全。
幽明无一憾,玉润自铭阡。
仄仄平平平,平仄平○平平。
仄仄平平平,平仄平平仄平。
平仄仄仄仄仄平,平仄○○仄平。
平仄仄○仄平,平平平平仄仄。
○仄仄平平平仄平,仄仄平仄仄○。
仄仄平平仄仄平,平仄仄仄仄○○平。
仄平平仄平平,平仄平平仄仄。
平仄○仄○○平平,仄平仄仄平仄。
平仄仄平仄仄平,仄平平平平仄。
平仄平平平,仄平平仄平仄仄○。
仄仄○仄仄平平,平平平○仄仄。
哀哀词 (āi āi cí)
哀哀复哀哀,哀哀至此极。
孤儿与慈母,中路忽相失。
恍惚须臾闲,终日不复得。
谁复坐我堂,谁复入我室。
谁复饮儿酒,谁复哺儿食。
儿饥复谁念,儿寒复谁恤。
耳不闻慈语,目不见慈色。
譬如行路人,日远如一日。
行人犹可期,远道犹可追。
天穷地尽处,一日犹可归。
哀哀复哀哀,此去无尽时。
谁言生离别,不知死别离。
君不见人已闭门鸟已栖,黄昏塚畔孤儿啼。
仄仄平平平,平仄平○平平。
仄仄平平平,平仄平平仄平。
平仄仄仄仄仄平,平仄○○仄平。
平仄仄○仄平,平平平平仄仄。
○仄仄平平平仄平,仄仄平仄仄○。
仄仄平平仄仄平,平仄仄仄仄○○平。
仄平平仄平平,平仄平平仄仄。
平仄○仄○○平平,仄平仄仄平仄。
平仄仄平仄仄平,仄平平平平仄。
平仄平平平,仄平平仄平仄仄○。
仄仄○仄仄平平,平平平○仄仄。
戴肖望挽词 其一 (dài xiào wàng wǎn cí qí yī)
岩岩萧太傅,謇謇郑尚书。
可惜流光晚,翻无急诏除。
交情梅蕊尽,哀意柳芽疎。
只有安江满,长涵夜月虚。
仄仄平平平,平仄平○平平。
仄仄平平平,平仄平平仄平。
平仄仄仄仄仄平,平仄○○仄平。
平仄仄○仄平,平平平平仄仄。
○仄仄平平平仄平,仄仄平仄仄○。
仄仄平平仄仄平,平仄仄仄仄○○平。
仄平平仄平平,平仄平平仄仄。
平仄○仄○○平平,仄平仄仄平仄。
平仄仄平仄仄平,仄平平平平仄。
平仄平平平,仄平平仄平仄仄○。
仄仄○仄仄平平,平平平○仄仄。