zèng huà méi wú xuě wù
赠画梅吴雪坞 🔈
冷凝寒极雪漫漫,天下无人知袁安。
起来门前问梅竹,吾友可以话岁寒。
岁寒心肠似铁石,不与万木同摧残。
有时醉中画梅竹,洪钧只在掌握间。
人生莫与天争巧,上帝一见开笑顔。
八极俗物不足道,千年陈人无可观。
谁人奈得此雪过,春风去後终须还。
千红万紫争烂熳,梅竹携手隠空山。
臯陶庭坚不祀苦,程婴杵臼存孤难。
岂无当门独立者,五更风雪不相干。
上帝慈仁须动念,醒来红日上三竿。
仄○平仄仄仄仄,平仄平平平平平。
仄平平平仄平仄,平仄仄仄仄仄平。
仄平平平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄○仄平仄,平平仄仄仄仄○。
平平仄仄平平仄,仄仄仄仄平仄平。
仄仄仄仄仄仄仄,平平平平平仄○。
平平仄仄仄仄○,平平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄仄○平。
平平○平仄仄仄,平平仄仄平平○。
仄平○平仄仄仄,仄○平仄仄○平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄○平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
寒冷到极点,雪花漫天飞舞,世间却没有人知晓袁安的存在。
他站在门前询问梅花和竹子,与友人可以畅谈岁寒之感。
岁寒的心肠坚硬如铁石,不与万木一起崩溃。
偶尔他在醉酒中画出梅花和竹子,洪钧之神似乎就在他的掌握间。
人生不必与天地争夺巧妙,当上帝一见,便展颜一笑。
八极之间的俗世物事不足为道,千年之前的陈人亦难引人瞩目。
有谁能忍受这场雪的凛冽过程,待春风一去,终将还还。
千种红花万朵紫花争相绽放,梅花和竹子携手隐匿在空山之中。
臯陶庭坚持不祭祀苦难,程婴仍保存着杵臼,孤苦无依。
难道没有人独自站在门前,五更时分,风雪并不打扰他。
上帝的慈悲必将感动,醒来时,红日已升上了三竿高。
总结:
诗人表现了在极寒的冬日中,他独自思索,观察自然的变化,感叹岁月的无情。他画出了梅花和竹子,显露出自己对于艺术的把握和理解。他认为人生无需与天地争强,须顺应自然,获得上帝的青睐。他对俗世物事不以为然,赞美古人的坚韧和不屈。他以雪花为喻,揭示生命的坚韧与复苏。同时,他表现出对美好事物的欣赏,以梅花和竹子寓意纯洁和坚韧,隐逸于幽静山林之中。最后,他寄望于上帝的慈悲,希望醒来时能看到温暖的阳光。整首诗抒发了诗人对自然、人生和信仰的深刻感悟。
谢枋得的诗:
-
思亲五首 其一
九十萱亲天下稀,十年甘旨误庭闱。临行...
-
思亲五首 其二
九十萱亲天下稀,吾王何在子何之。倚闾...
-
思亲五首 其三
九十萱亲天下稀,人无容力荷天慈。衣冠...
-
思亲五首 其四
九十萱亲天下稀,平生教子欲何为。楚王...
-
思亲五首 其五
九十萱亲天下稀,教儿只诵白华诗。溪冰...
-
代上杜按察三首 其一
东南官吏欠清风,五十年来世道穷。须信...
-
代上杜按察三首 其二
庆历诸公开太平,选贤按察救生灵。当时...
-
代上杜按察三首 其三
万物宁无吐气时,平生爱诵杜陵诗。如今...
-
送程楚翁远游
近日人传庾岭梅,南枝落尽北枝开。长安...
-
寄谢叔鲁三首 其一
红叶飘摇霜露清,去年今日正同行。夜来...
- 谢枋得诗全集>>
相关诗词:
题梅坞图 (tí méi wù tú)
我曾到梅坞,正自画不如。
是处有风月,君无怀故居。
仄○平仄仄仄仄,平仄平平平平平。
仄平平平仄平仄,平仄仄仄仄仄平。
仄平平平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄○仄平仄,平平仄仄仄仄○。
平平仄仄平平仄,仄仄仄仄平仄平。
仄仄仄仄仄仄仄,平平平平平仄○。
平平仄仄仄仄○,平平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄仄○平。
平平○平仄仄仄,平平仄仄平平○。
仄平○平仄仄仄,仄○平仄仄○平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄○平。
杨梅坞 (yáng méi wù)
夏日红相照,天晴坞自开。
襄阳多稚子,摘赠故人来。
仄○平仄仄仄仄,平仄平平平平平。
仄平平平仄平仄,平仄仄仄仄仄平。
仄平平平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄○仄平仄,平平仄仄仄仄○。
平平仄仄平平仄,仄仄仄仄平仄平。
仄仄仄仄仄仄仄,平平平平平仄○。
平平仄仄仄仄○,平平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄仄○平。
平平○平仄仄仄,平平仄仄平平○。
仄平○平仄仄仄,仄○平仄仄○平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄○平。
赠写照吴生 其一 (zèng xiě zhào wú shēng qí yī)
山须未压棱层骨,诗不能平磊磈胸。
烦画雪溪诗意思,梅花苍石一横筇。
仄○平仄仄仄仄,平仄平平平平平。
仄平平平仄平仄,平仄仄仄仄仄平。
仄平平平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄○仄平仄,平平仄仄仄仄○。
平平仄仄平平仄,仄仄仄仄平仄平。
仄仄仄仄仄仄仄,平平平平平仄○。
平平仄仄仄仄○,平平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄仄○平。
平平○平仄仄仄,平平仄仄平平○。
仄平○平仄仄仄,仄○平仄仄○平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄○平。
过梅坞 (guò méi wù)
此老胸襟玉雪清,逃禅画里着茅亭。
个般雅淡须吾辈,俗子何曾有半星。
仄○平仄仄仄仄,平仄平平平平平。
仄平平平仄平仄,平仄仄仄仄仄平。
仄平平平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄○仄平仄,平平仄仄仄仄○。
平平仄仄平平仄,仄仄仄仄平仄平。
仄仄仄仄仄仄仄,平平平平平仄○。
平平仄仄仄仄○,平平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄仄○平。
平平○平仄仄仄,平平仄仄平平○。
仄平○平仄仄仄,仄○平仄仄○平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄○平。
题梅坞画推蓬梅 (tí méi wù huà tuī péng méi)
冰魂销不尽,招得上南枝。
依约横斜影,纱窗月上时。
仄○平仄仄仄仄,平仄平平平平平。
仄平平平仄平仄,平仄仄仄仄仄平。
仄平平平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄○仄平仄,平平仄仄仄仄○。
平平仄仄平平仄,仄仄仄仄平仄平。
仄仄仄仄仄仄仄,平平平平平仄○。
平平仄仄仄仄○,平平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄仄○平。
平平○平仄仄仄,平平仄仄平平○。
仄平○平仄仄仄,仄○平仄仄○平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄○平。
赠毛梅谷 (zèng máo méi gǔ)
弹琴须会锺子期,画梅莫逊杨补之。
墨妙坡仙助挥扫,雪晴霜夜月明时。
仄○平仄仄仄仄,平仄平平平平平。
仄平平平仄平仄,平仄仄仄仄仄平。
仄平平平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄○仄平仄,平平仄仄仄仄○。
平平仄仄平平仄,仄仄仄仄平仄平。
仄仄仄仄仄仄仄,平平平平平仄○。
平平仄仄仄仄○,平平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄仄○平。
平平○平仄仄仄,平平仄仄平平○。
仄平○平仄仄仄,仄○平仄仄○平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄○平。
雪後寻梅偶得绝句十首 其一 (xuě hòu xún méi ǒu dé jué jù shí shǒu qí yī)
雪晴萧散曳筇枝,小坞寻梅正及时。
临水登山一年恨,十分说似要渠知。
仄○平仄仄仄仄,平仄平平平平平。
仄平平平仄平仄,平仄仄仄仄仄平。
仄平平平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄○仄平仄,平平仄仄仄仄○。
平平仄仄平平仄,仄仄仄仄平仄平。
仄仄仄仄仄仄仄,平平平平平仄○。
平平仄仄仄仄○,平平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄仄○平。
平平○平仄仄仄,平平仄仄平平○。
仄平○平仄仄仄,仄○平仄仄○平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄○平。
答汪明道见示画雪梅诗 (dá wāng míng dào jiàn shì huà xuě méi shī)
诗人未见雪梅画,只识前村横水枝。
百巧摹香摹不出,此诗风味畧相宜。
仄○平仄仄仄仄,平仄平平平平平。
仄平平平仄平仄,平仄仄仄仄仄平。
仄平平平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄○仄平仄,平平仄仄仄仄○。
平平仄仄平平仄,仄仄仄仄平仄平。
仄仄仄仄仄仄仄,平平平平平仄○。
平平仄仄仄仄○,平平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄仄○平。
平平○平仄仄仄,平平仄仄平平○。
仄平○平仄仄仄,仄○平仄仄○平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄○平。
代简国清老惠梅 (dài jiǎn guó qīng lǎo huì méi)
梅从云坞冷摇春,玉雪浮香不着尘。
愚谷斩新肯拈出,一时全露法王身。
仄○平仄仄仄仄,平仄平平平平平。
仄平平平仄平仄,平仄仄仄仄仄平。
仄平平平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄○仄平仄,平平仄仄仄仄○。
平平仄仄平平仄,仄仄仄仄平仄平。
仄仄仄仄仄仄仄,平平平平平仄○。
平平仄仄仄仄○,平平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄仄○平。
平平○平仄仄仄,平平仄仄平平○。
仄平○平仄仄仄,仄○平仄仄○平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄○平。
和吴监丞景雪中湖上访梅四首 其三 (hé wú jiān chéng jǐng xuě zhōng hú shàng fǎng méi sì shǒu qí sān)
雪与梅花两逼真,不知谁好复谁新。
无端更入吴融手,剪取西湖半段春。
仄○平仄仄仄仄,平仄平平平平平。
仄平平平仄平仄,平仄仄仄仄仄平。
仄平平平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
仄平仄○仄平仄,平平仄仄仄仄○。
平平仄仄平平仄,仄仄仄仄平仄平。
仄仄仄仄仄仄仄,平平平平平仄○。
平平仄仄仄仄○,平平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄仄○平。
平平○平仄仄仄,平平仄仄平平○。
仄平○平仄仄仄,仄○平仄仄○平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄○平。