yuè fēng yuàn
越峰院 🔈
野僧迎客笑开关,更拂残碑藓字班。
徐姓仙归空碧洞,越封王去漫青山。
影来秋月林千缺,声落春风水一湾。
焙茗满瓯须强啜,过桥车马便人间。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
仄平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平平仄,平平平仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
野僧迎接客人时笑容满面,还顺手擦拭着残缺碑上长满苔藓的字。
徐姓仙人归于空旷的碧洞,越国封王去了遍布青山的远方。
秋天的月影洒在林间,千缺百痕,春风吹过水面,形成一湾波光粼粼。
闻声的人仿佛能感受到春风拂面,但声音已落入寂静。
焙茗已烹满茶杯,须得用力啜上一口,让满口的香气弥漫开来。
过了石桥,车马行人已进入尘世间。
总结:这首诗通过描绘不同场景中的人物和事物,展现了自然景观与人间趣味的交融。富有意境的古文表达,将读者带入深山幽谷与风雅之地,体现了古代文人墨客的风范。
吴栻的诗:
相关诗词:
题兴善寺僧道深院 (tí xīng shàn sì sēng dào shēn yuàn)
江峰峰顶人,受法老西秦。
法本无前业,禅非为後身。
院栽他国树,堂展祖师真。
甚愿依宗旨,求闲未有因。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
仄平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平平仄,平平平仄仄平平。
秘色越器 (mì sè yuè qì)
九秋风露越窑开,夺得千峰翠色来。
好向中宵盛沆瀣,共嵇中散鬬遗杯。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
仄平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平平仄,平平平仄仄平平。
普济院 (pǔ jì yuàn)
山远峰峰碧,林疏叶叶红。
凭阑对僧语,如在画图中。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
仄平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平平仄,平平平仄仄平平。
西峰院 (xī fēng yuàn)
扪萝百尺上孤峰,红藓斑斑杖屦踪。
惟有潮声生绝顶,晚风吹动半岩松。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
仄平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平平仄,平平平仄仄平平。
东林寺贯休上人篆隶题诗 (dōng lín sì guàn xiū shàng rén zhuàn lì tí shī)
师名自越彻秦中,秦越难寻师所从。
墨迹两般诗一首,香炉峰下似相逢。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
仄平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平平仄,平平平仄仄平平。
题三峰 (tí sān fēng)
古院无人僧作佛,碧潭有水鱼化龙。
当年矩诺小游戏,一石击碎成三峰。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
仄平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平平仄,平平平仄仄平平。
题翠峰院 (tí cuì fēng yuàn)
翠峰高与白云闲,吾祖曾居水石间。
千载家风应未坠,子孙还解爱青山。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
仄平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平平仄,平平平仄仄平平。
武夷山天柱峰 (wǔ yí shān tiān zhù fēng)
燕越相望路八千,忽惊天柱落樽前。
何如乞我双鳬舄,飞上峰头访列仙。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
仄平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平平仄,平平平仄仄平平。
越中行 (yuè zhōng xíng)
越国临沧海,芳洲复暮晴。
湖通诸浦白,日隐乱峰明。
野宿多无定,闲游免有情。
天台闻不远,终到石桥行。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
仄平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平平仄,平平平仄仄平平。
和郡守西峰院 (hé jùn shǒu xī fēng yuàn)
寺占西山第一峰,与君高步蹑云踪。
西风吹尽霜林叶,放出亭亭十丈松。
仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
仄平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平平仄,平平平仄仄平平。