tīng shǔ dào shì qín gē
听蜀道士琴歌 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 李宣古 (lǐ xuān gǔ)

至道不可见,正声难得闻。
忽逢羽客抱绿绮,西别峨嵋峰顶云。
初排□面蹑轻响,似掷细珠鸣玉上。
忽挥素爪画七弦,苍崖劈裂迸碎泉。
愤声高,怨声咽,屈原呌天两妃绝。
朝雉飞,双鹤离,属玉夜啼独鹜悲。
吹我神飞碧霄里,牵我心灵入秋水。
有如驱逐太古来,邪淫辟荡贞心开。
孝为子,忠为臣,不独语言能敎人。
前弄啸,後弄嚬,一舒一惨非冬春。
从朝至暮听不足,相将直说瀛洲宿。
更深弹罢背孤灯,窗雪萧萧打寒竹。
人间岂合值仙踪,此别多应不再逢。
抱琴却上瀛洲去,一片白云千万峰。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。

zhì dào bù kě jiàn , zhèng shēng nán de wén 。
hū féng yǔ kè bào lǜ qǐ , xī bié é méi fēng dǐng yún 。
chū pái □ miàn niè qīng xiǎng , sì zhì xì zhū míng yù shàng 。
hū huī sù zhuǎ huà qī xián , cāng yá pī liè bèng suì quán 。
fèn shēng gāo , yuàn shēng yàn , qū yuán jiào tiān liǎng fēi jué 。
cháo zhì fēi , shuāng hè lí , shǔ yù yè tí dú wù bēi 。
chuī wǒ shén fēi bì xiāo lǐ , qiān wǒ xīn líng rù qiū shuǐ 。
yǒu rú qū zhú tài gǔ lái , xié yín pì dàng zhēn xīn kāi 。
xiào wèi zǐ , zhōng wèi chén , bù dú yǔ yán néng jiào rén 。
qián nòng xiào , hòu nòng pín , yī shū yī cǎn fēi dōng chūn 。
cóng cháo zhì mù tīng bù zú , xiāng jiāng zhí shuō yíng zhōu sù 。
gēng shēn tán bà bèi gū dēng , chuāng xuě xiāo xiāo dǎ hán zhú 。
rén jiān qǐ hé zhí xiān zōng , cǐ bié duō yìng bù zài féng 。
bào qín què shàng yíng zhōu qù , yī piàn bái yún qiān wàn fēng 。

聽蜀道士琴歌

—— 李宣古

至道不可見,正聲難得聞。
忽逢羽客抱綠綺,西別峨嵋峰頂雲。
初排□面躡輕響,似擲細珠鳴玉上。
忽揮素爪畫七弦,蒼崖劈裂迸碎泉。
憤聲高,怨聲咽,屈原呌天兩妃絕。
朝雉飛,雙鶴離,屬玉夜啼獨鶩悲。
吹我神飛碧霄裏,牽我心靈入秋水。
有如驅逐太古來,邪淫辟蕩貞心開。
孝爲子,忠爲臣,不獨語言能敎人。
前弄嘯,後弄嚬,一舒一慘非冬春。
從朝至暮聽不足,相將直說瀛洲宿。
更深彈罷背孤燈,窗雪蕭蕭打寒竹。
人間豈合值仙蹤,此別多應不再逢。
抱琴却上瀛洲去,一片白雲千萬峰。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。

zhì dào bù kě jiàn , zhèng shēng nán de wén 。
hū féng yǔ kè bào lǜ qǐ , xī bié é méi fēng dǐng yún 。
chū pái □ miàn niè qīng xiǎng , sì zhì xì zhū míng yù shàng 。
hū huī sù zhuǎ huà qī xián , cāng yá pī liè bèng suì quán 。
fèn shēng gāo , yuàn shēng yàn , qū yuán jiào tiān liǎng fēi jué 。
cháo zhì fēi , shuāng hè lí , shǔ yù yè tí dú wù bēi 。
chuī wǒ shén fēi bì xiāo lǐ , qiān wǒ xīn líng rù qiū shuǐ 。
yǒu rú qū zhú tài gǔ lái , xié yín pì dàng zhēn xīn kāi 。
xiào wèi zǐ , zhōng wèi chén , bù dú yǔ yán néng jiào rén 。
qián nòng xiào , hòu nòng pín , yī shū yī cǎn fēi dōng chūn 。
cóng cháo zhì mù tīng bù zú , xiāng jiāng zhí shuō yíng zhōu sù 。
gēng shēn tán bà bèi gū dēng , chuāng xuě xiāo xiāo dǎ hán zhú 。
rén jiān qǐ hé zhí xiān zōng , cǐ bié duō yìng bù zài féng 。
bào qín què shàng yíng zhōu qù , yī piàn bái yún qiān wàn fēng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
至高无法看见,真正的声音难以听闻。
突然遇到一位抱着绿色绸缎的客人,西行别离峨嵋峰顶的云海。
初步排弹丸之面踏着轻响,像是抛掷细珠撞击玉面。
突然挥动素白的爪子画出七弦,苍崖破裂迸溅飞溅泉水。
愤怒的声音高昂,怨恨的声音低沉,屈原呼天,两位妃子绝望。
朝雉飞翔,双鹤离去,属玉之夜,孤鹜悲鸣。
吹着我的神灵飞向碧蓝的天际,引领着我的心灵进入秋水之中。
犹如赶走远古的来客,消除邪淫,开启贞洁之心。
孝顺是儿子的本分,忠诚是臣子的职责,不仅仅通过言语来教导人。
之前吹奏高昂激扬,之后吹奏哀伤忧郁,一个舒展,一个悲切,非冬非春。
从早晨到傍晚听不够,彼此相伴直言瀛洲宿。
更深地弹奏完毕,背对着孤独的灯,窗外飘雪轻萧,打击寒冷的竹子。
人间怎么可能遇到仙人的足迹,这次别离多半不再相逢。
抱着琴上瀛洲去,一片白云遮盖着千万座山峰。

全诗表达了一个人遇到神秘客人抱着绿色绸缎,弹奏琴音引发自然的变化,最后离去上瀛洲寻仙的故事。诗中表现出愤怒、怨恨、悲伤等情感,充满了诗人对于追求至高和超越尘世的向往。同时,也反映了古代文人士子对于仙境和仙人的向往和幻想。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者李宣古介绍:🔈

李宣古,字垂後,会昌三年进士第。诗四首。 李宣古,字垂後。会昌三年进士第,诗四首。 查看更多>>

李宣古的诗:

相关诗词:

河口逢江州朱道士因听琴 (hé kǒu féng jiāng zhōu zhū dào shì yīn tīng qín)

朝代:唐    作者: 卢纶

庐山道士夜携琴,映月相逢辨语音。
引坐霜中弹一弄,满船商客有归心。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。

听曹道士弹琴二首 其一 (tīng cáo dào shì tán qín èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 谢薖

淡泊彩弦谁与听,试开尘匣写幽情。
琴中自有无穷怨,弹出离骚意外声。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。

题杨如晦二画 蜀道图 (tí yáng rú huì èr huà shǔ dào tú)

朝代:宋    作者: 晁说之

山鈎树白何年岁,流瀑可听下无地。
行人愁绝却无愁,始信宜歌蜀道易。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。

听盛道人琴 其二 (tīng shèng dào rén qín qí èr)

朝代:宋    作者: 释道潜

有客浮游不定家,玉琴三尺当生涯。
从来正始无人会,掉首高歌乌帽斜。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。

抒情 哲理

听蜀僧濬弹琴 (tīng shǔ sēng jùn tán qín)

朝代:唐    作者: 李白

蜀僧抱绿绮,西下峨眉峰。
为我一挥手,如听万壑松。
客心洗流水,余响入霜钟。
不觉碧山暮,秋云暗几重。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。

唐诗三百首 音乐

听天台处士弹琴 (tīng tiān tāi chǔ shì tán qín)

朝代:宋    作者: 文同

处士得琴要,谁师师自然。
为言秋思好,因听夜声圆。
耳出淫哇外,心摇寂寞前。
广陵君且止,不欲慢商弦。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。

听琴 (tīng qín)

朝代:宋    作者: 赵汝鐩

午睡谁扣门,隔篱唤童子。
童子走来报,一二琴道士。
摘茗烹沙铫,推窗拂石几。
高山流水音,屡弹不肯止。
我心本虚淡,无用宫商洗。
渊明未尝弦,妙趣岂假此。
道士颇不乐,拂衣抱琴起。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。

赠道士参寥 (zèng dào shì cān liáo)

朝代:唐    作者: 孟浩然

蜀琴久不弄,玉匣细尘生。
丝脆弦将断,金徽色尚荣。
知音徒自惜,聋俗本相轻。
不遇锺期听,谁知鸾凤声。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。

招戴道士弹琴 (zhāo dài dào shì tán qín)

朝代:宋    作者: 黄庭坚

春愁如发不胜梳,酒病绵绵困未苏。
欲听淳音消妄想,抱琴端为一来无。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。

超然馆弹琴夜话 (chāo rán guǎn tán qín yè huà)

朝代:宋    作者: 陈庚生

玉琴弹罢一灯青,仙鼠飞飞到客庭。
道士却能谈肇论,夜深倾听有山灵。

仄仄仄仄仄,○平○仄○。
仄平仄仄仄仄仄,平仄平平平仄平。
平平?仄仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,○平仄仄仄仄平。
仄平平,仄平仄,仄平?平仄平仄。
平仄平,平仄○,仄仄仄平仄仄平。
○仄平平仄平仄,○仄平平仄平仄。
仄○○仄仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄,平平平,仄仄仄平平平平。
平仄仄,仄仄平,仄平仄仄平平平。
○平仄仄○仄仄,○○仄仄平平仄。
○○○仄仄平平,平仄平平仄平仄。
平○仄仄仄平平,仄仄平○仄仄平。
仄平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。