mǎ sòng yīng huà sōng
马宋英画松 🔈
元气淋漓湿,画师今几人。
宋英传古色,韦偃是前身。
森竦髯如蝟,粼皴铁作鳞。
蟠根岩壑底,多幸不遭秦。
平仄平平仄,仄平平仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
元气充沛湿润,画师如今有几人。
宋英传承古风,韦偃是前辈。
森然的胡须像刺猬,闪烁着铁一般的鳞片。
盘根生于山岩峡谷底,多幸运没有遭受秦人侵扰。
总结:
诗中描绘了元气充沛的景象,询问了当今画师的数量。宋英传承了古色古香,韦偃是先驱。形容了一个胡须像刺猬一般的人,皮肤粗糙如铁鳞。蟠根生长在山岩峡谷底部,幸运地未受秦人的侵害。整首诗表达了对古风传承和自然之美的赞美。
释元肇的诗:
相关诗词:
宫词 其七八 (gōng cí qí qī bā)
翰林文府择良工,心画诸家一一通。
无逸孝经书座右,迩英到彻画屏风。
平仄平平仄,仄平平仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
题马麟画 (tí mǎ lín huà)
南望青山满禁闱,晓陪鸳鹭正差池。
共爱朝来何处雪,蓬莱宫里拂松枝。
平仄平平仄,仄平平仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
至钱塘浄慈寺写古松於壁因题 (zhì qián táng jìng cí sì xiě gǔ sōng wū bì yīn tí)
磨尽一锭两锭墨,扫出千年万年树。
月明乌鹊误飞来,踏枝不着空归去。
平仄平平仄,仄平平仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
赠画鱼者 (zèng huà yú zhě)
人言画马落马腹,画鱼须画北溟鲲。
化作大鹏应不恶,九万里翼摩乾坤。
平仄平平仄,仄平平仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
寄画松僧 (jì huà sōng sēng)
天香寺里古松僧,不画枯松落石层。
最爱临江两三树,水禽栖处解无藤。
平仄平平仄,仄平平仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
林和中家观画卷五首 蕃马图 (lín hé zhōng jiā guān huà juàn wǔ shǒu fān mǎ tú)
唐时胡马入长安,下马胡儿倚马鞍。
今日昇平无此物,樽前聊写画图看。
平仄平平仄,仄平平仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。