gū sōng piān
孤松篇 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 刘希夷 (liú xī yí)

蚕月桑叶青,鸎时柳花白。
澹艳烟雨姿,敷芬阳春陌。
如何秋风起,零落从此始。
独有南涧松,不叹东流水。
玄阴天地冥,皓雪朝夜零。
岂不罹寒暑,为君留青青。
青青好颜色,落落任孤直。
羣树遥相望,衆草不敢逼。
灵龟卜真隐,仙鸟宜栖息。
耻受秦帝封,愿言唐侯食。
寒山夜月明,山冷气清清。
凄兮归凤集,吹之作琴声。
松子卧仙岑,寂听疑野心。
清泠有真曲,樵采无知音。
美人何时来?幽径委绿苔。
吁嗟深涧底,弃捐广厦材。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。

cán yuè sāng yè qīng , yīng shí liǔ huā bái 。
dàn yàn yān yǔ zī , fū fēn yáng chūn mò 。
rú hé qiū fēng qǐ , líng luò cóng cǐ shǐ 。
dú yǒu nán jiàn sōng , bù tàn dōng liú shuǐ 。
xuán yīn tiān dì míng , hào xuě cháo yè líng 。
qǐ bù lí hán shǔ , wèi jūn liú qīng qīng 。
qīng qīng hǎo yán sè , luò luò rèn gū zhí 。
qún shù yáo xiāng wàng , zhòng cǎo bù gǎn bī 。
líng guī bǔ zhēn yǐn , xiān niǎo yí qī xī 。
chǐ shòu qín dì fēng , yuàn yán táng hóu shí 。
hán shān yè yuè míng , shān lěng qì qīng qīng 。
qī xī guī fèng jí , chuī zhī zuò qín shēng 。
sōng zǐ wò xiān cén , jì tīng yí yě xīn 。
qīng líng yǒu zhēn qū , qiáo cǎi wú zhī yīn 。
měi rén hé shí lái ? yōu jìng wěi lǜ tái 。
xū jiē shēn jiàn dǐ , qì juān guǎng shà cái 。

孤松篇

—— 劉希夷

蠶月桑葉青,鸎時柳花白。
澹豔煙雨姿,敷芬陽春陌。
如何秋風起,零落從此始。
獨有南澗松,不歎東流水。
玄陰天地冥,皓雪朝夜零。
豈不罹寒暑,爲君留青青。
青青好顏色,落落任孤直。
羣樹遙相望,衆草不敢逼。
靈龜卜真隱,仙鳥宜棲息。
恥受秦帝封,願言唐侯食。
寒山夜月明,山冷氣清清。
淒兮歸鳳集,吹之作琴聲。
松子臥仙岑,寂聽疑野心。
清泠有真曲,樵採無知音。
美人何時來?幽徑委綠苔。
吁嗟深澗底,棄捐廣廈材。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。

cán yuè sāng yè qīng , yīng shí liǔ huā bái 。
dàn yàn yān yǔ zī , fū fēn yáng chūn mò 。
rú hé qiū fēng qǐ , líng luò cóng cǐ shǐ 。
dú yǒu nán jiàn sōng , bù tàn dōng liú shuǐ 。
xuán yīn tiān dì míng , hào xuě cháo yè líng 。
qǐ bù lí hán shǔ , wèi jūn liú qīng qīng 。
qīng qīng hǎo yán sè , luò luò rèn gū zhí 。
qún shù yáo xiāng wàng , zhòng cǎo bù gǎn bī 。
líng guī bǔ zhēn yǐn , xiān niǎo yí qī xī 。
chǐ shòu qín dì fēng , yuàn yán táng hóu shí 。
hán shān yè yuè míng , shān lěng qì qīng qīng 。
qī xī guī fèng jí , chuī zhī zuò qín shēng 。
sōng zǐ wò xiān cén , jì tīng yí yě xīn 。
qīng líng yǒu zhēn qū , qiáo cǎi wú zhī yīn 。
měi rén hé shí lái ? yōu jìng wěi lǜ tái 。
xū jiē shēn jiàn dǐ , qì juān guǎng shà cái 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
蚕月时,桑叶青翠,鸎鸟鸣时,柳花洁白。
淡雅的姿态如烟雨般婉约,芬芳的气息弥漫在阳春的小巷。
然而秋风一起,花朵零落,从此凋零。
唯有南涧的松树,不向东流的水流泪。
幽深的天地变得冥冥暗淡,明亮的雪花白昼夜晚纷纷飘零。
又岂不经历寒暑之苦,愿为您永远保持青春容颜。
青春美丽如初,凋零坚毅自持。
群树远远相望,众草不敢靠近。
灵龟可卜测真隐,仙鸟宜栖息其中。
我宁愿不受秦帝封赏,只愿成为唐朝的贵族享用美食。
寒山夜晚月明如白昼,山上寒气清冷。
凄凉地归去凤凰山顶,吹奏起琴声。
松子卧卧在仙岑之上,静静倾听着野心的疑问。
清泠有着真正的音乐,可惜樵夫采集柴火无人能领略。
美人啊,何时才会来?幽深的小径上被绿苔覆盖。
唉,我深深地在涧底叹息,舍弃了宏伟的房屋木材。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者刘希夷介绍:🔈

刘希夷,一名庭芝,汝州人。少有文华,落魄不拘常格,後爲人所害。希夷善爲从军闺情诗,词旨悲苦,未爲人重。後孙昱撰《正声集》,以希夷诗爲集中之最,由是大爲时所称赏。集十卷,今编诗一卷。 查看更多>>

刘希夷的诗:

相关诗词:

画松 (huà sōng)

朝代:宋    作者: 李龏

画松一似真松树,小手篇章徒尔为。
荒斋几度僧眠起,认得岩西最老枝。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。

青松篇 (qīng sōng piān)

朝代:宋    作者: 释文珦

西山有孤松,亭亭高百尺。
冰雪屡凌厉,难变青青色。
东园盛桃李,摇艳矜春容。
少皞布秋律,扫地无遗踪。
青松固真心,桃李乏坚操。
君子与小人,自古不同调。
宁忍学桃李,誓言作青松。
偃蹇终不屈,傲睨秦皇封。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。

松风楼篇 (sōng fēng lóu piān)

朝代:宋    作者: 徐玑

松声欲动风声催,细非笙簧大非雷。
松间便使无风起,亦有爽气如风来。
傍松作楼古为务,小着轩楹省斤锯。
楼低要与绿阴平,勿令高过松梢去。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。

松坡 (sōng pō)

朝代:宋    作者: 袁说友

陵坡擢孤根,生意已翘楚。
主人岁寒姿,於此眼目具。
夷荒挺劲节,偃盖浥漙露。
相对琳琅篇,後来惭骥附。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。

夜吟 (yè yín)

朝代:唐    作者: 李山甫

除却闲吟外,人间事事慵。
更深成一句,月冷上孤峯。
穷理多瞑目,含毫静倚松。
终篇浑不寐,危坐到晨钟。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。

访松岭徐链师 (fǎng sōng lǐng xú liàn shī)

朝代:唐    作者: 施肩吾

千仞峰头一谪仙,何时种玉已成田?开经犹在松阴里,读到南华第几篇。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。

松下 (sōng xià)

朝代:宋    作者: 赵崇鉘

松梢凉露警孤鹤,潭面北风蟠老蛟。
蛟老涎腥波浪恶,独吟碎月看松梢。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。

遥同蔡起居偃松篇 (yáo tóng cài qǐ jū yǎn sōng piān)

朝代:唐    作者: 张说

清都衆木总荣芬,传道孤松最出羣。
名接天庭长景色,气连宫阙借氛氲。
悬池的的停华露,偃盖重重拂瑞云。
不借流膏助仙鼎,愿将桢干捧明君。
莫比冥灵楚南树,朽老江边代不闻。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。

时人为刘毕语 (shí rén wéi liú bì yǔ)

朝代:唐    作者: 不详

刘郎中松树孤标,毕庶子松根绝妙。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。

冬日题兴善寺崔律师院孤松 (dōng rì tí xīng shàn sì cuī lǜ shī yuàn gū sōng)

朝代:唐    作者: 刘得仁

为此疎名路,频来访远松。
孤标宜雪後,每见忆山中。
静影生幽藓,寒声入迥空。
何年植兹地,晓夕动清风。

平仄平仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄平,平平平平仄。
○平平平仄,平仄○仄仄。
仄仄平仄平,仄○平平仄。
平平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平○平平。
平平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄平○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄平仄○,仄平平平仄。
平平仄仄平,平仄仄平平。
平平平仄仄,○平仄平平。
平仄仄平平,仄○平仄平。
平平仄平仄,平仄平平平。
仄平平平平,平仄仄仄平。
平平○仄仄,仄平仄仄平。