cáng chūn xiá lǎo pǔ tíng
藏春峡 老圃亭 🔈
昔君居隠鳞,投竿拂珊瑚。
今来寓谷口,结亭事春锄。
亭下十余畦,蔚蔚富嘉蔬。
野果衔朱蕤,蔓实垂青桴。
篱根有蹲鸱,晨炊胜雕胡。
岂惟充君腹,邻里亦厌余。
疏泉动地脉,硗确成膏腴。
谅彼汉阴人,假修匪吾徒。
避俗柴桑翁,不复叹荒芜。
卷怀经纶手,治此一亩居。
知子非隠沦,聊以寓壮图。
人生出处分,礼义安可踰。
兹谋异樊须,甘事小人儒。
仄平平仄平,平平仄平平。
平平仄仄仄,仄平仄平平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄仄平平平,仄仄平平平。
平平仄平平,平平○平平。
仄平平平仄,平仄仄仄平。
○平仄仄仄,平仄平○平。
仄仄仄平平,仄平仄平平。
仄仄○平平,仄仄○平平。
仄平平平仄,仄仄仄仄平。
平仄平仄平,平仄仄仄平。
平平仄仄○,仄仄平仄平。
平平仄平平,平仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
昔日您居住在隐蔽的地方,投下鱼竿拂去海底的珊瑚。如今您来到山谷口,过着种田、耕作的春天生活。亭子下有十余块菜地,绿油油地种满了丰富的蔬菜。野果挂满枝头,蔓延的果实垂挂在青翠的枝桠上。篱笆根处还有一只蹲着的鸱鸟,清晨的饭炊比得上雕刻般精巧。
不仅满足了您的口腹之欲,也受到了邻里的羡慕嫉妒。泉水细流动地脉络,灌溉着土地,使之肥沃如膏腴。想必汉朝的阴阳家,也难以超越您这种巧妙地经营田园的手段。您避世的时候像柴桑老人一样,不再感叹废墟与荒芜,而是紧握经纶之道,治理着这一亩田地的生活。
您知道您的儿子并非会隐途沦落的人,因此不再担忧他的前途,只是在此安心地构筑着壮阔的蓝图。人生的起点是命中注定的,礼义之道不可超越。现在的您抱着截然不同的打算,愿意甘心为小人的教诲而奉献自己的时间和心血。
杨时的诗:
相关诗词:
藏春峡 (cáng chūn xiá)
一元长抱百花根,峡里看春野思存。
只恐藏春藏不得,却随风雨过南园。
仄平平仄平,平平仄平平。
平平仄仄仄,仄平仄平平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄仄平平平,仄仄平平平。
平平仄平平,平平○平平。
仄平平平仄,平仄仄仄平。
○平仄仄仄,平仄平○平。
仄仄仄平平,仄平仄平平。
仄仄○平平,仄仄○平平。
仄平平平仄,仄仄仄仄平。
平仄平仄平,平仄仄仄平。
平平仄仄○,仄仄平仄平。
平平仄平平,平仄仄平平。
藏春峡 (cáng chūn xiá)
咏归堂里静怡神,更步芳亭识趣新。
爱竹心虚初长笋,观梅香散渐含仁。
云将膏雨过桐岭,水泛桃花出剑津。
生意峡中藏得否,自家收拾满腔春。
仄平平仄平,平平仄平平。
平平仄仄仄,仄平仄平平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄仄平平平,仄仄平平平。
平平仄平平,平平○平平。
仄平平平仄,平仄仄仄平。
○平仄仄仄,平仄平○平。
仄仄仄平平,仄平仄平平。
仄仄○平平,仄仄○平平。
仄平平平仄,仄仄仄仄平。
平仄平仄平,平仄仄仄平。
平平仄仄○,仄仄平仄平。
平平仄平平,平仄仄平平。
次及甫入峡杂咏 至喜亭 (cì jí fǔ rù xiá zá yǒng zhì xǐ tíng)
巴峡头边第一州,竹枝歌里水东流。
盖亭老柳今如此,六一先生几系舟。
仄平平仄平,平平仄平平。
平平仄仄仄,仄平仄平平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄仄平平平,仄仄平平平。
平平仄平平,平平○平平。
仄平平平仄,平仄仄仄平。
○平仄仄仄,平仄平○平。
仄仄仄平平,仄平仄平平。
仄仄○平平,仄仄○平平。
仄平平平仄,仄仄仄仄平。
平仄平仄平,平仄仄仄平。
平平仄仄○,仄仄平仄平。
平平仄平平,平仄仄平平。
藏春峡四首 其一 (cáng chūn xiá sì shǒu qí yī)
主人心地冷如灰,只把园花取次栽。
峡外漫多闲雨露,直须并此入山来。
仄平平仄平,平平仄平平。
平平仄仄仄,仄平仄平平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄仄平平平,仄仄平平平。
平平仄平平,平平○平平。
仄平平平仄,平仄仄仄平。
○平仄仄仄,平仄平○平。
仄仄仄平平,仄平仄平平。
仄仄○平平,仄仄○平平。
仄平平平仄,仄仄仄仄平。
平仄平仄平,平仄仄仄平。
平平仄仄○,仄仄平仄平。
平平仄平平,平仄仄平平。
题吕节夫园亭十一首 学圃亭 (tí lǚ jié fū yuán tíng shí yī shǒu xué pǔ tíng)
疏泉灌空畦,折柳樊小圃。
关心有幽事,寄意在衡宇。
但恐经纶人,兹焉忽高举。
慎勿厌荷锄,烟蓑湿春雨。
仄平平仄平,平平仄平平。
平平仄仄仄,仄平仄平平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄仄平平平,仄仄平平平。
平平仄平平,平平○平平。
仄平平平仄,平仄仄仄平。
○平仄仄仄,平仄平○平。
仄仄仄平平,仄平仄平平。
仄仄○平平,仄仄○平平。
仄平平平仄,仄仄仄仄平。
平仄平仄平,平仄仄仄平。
平平仄仄○,仄仄平仄平。
平平仄平平,平仄仄平平。
过锦湾望岳亭 (guò jǐn wān wàng yuè tíng)
十载重来一凭栏,光阴不改旧江山。
亭高下瞰龙藏室,天远遥瞻虎拜班。
耕钓每怀生处乐,驰驱未许老来闲。
雄风入座披襟好,静看渔舟上锦湾。
仄平平仄平,平平仄平平。
平平仄仄仄,仄平仄平平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄仄平平平,仄仄平平平。
平平仄平平,平平○平平。
仄平平平仄,平仄仄仄平。
○平仄仄仄,平仄平○平。
仄仄仄平平,仄平仄平平。
仄仄○平平,仄仄○平平。
仄平平平仄,仄仄仄仄平。
平仄平仄平,平仄仄仄平。
平平仄仄○,仄仄平仄平。
平平仄平平,平仄仄平平。
题刘氏翠微亭 (tí liú shì cuì wēi tíng)
旧屋红蕖外,新亭绿树傍。
江晴孤棹见,雨近衆山藏。
学圃未成趣,催诗何太忙。
他年多橘柚,此地一潇湘。
仄平平仄平,平平仄平平。
平平仄仄仄,仄平仄平平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄仄平平平,仄仄平平平。
平平仄平平,平平○平平。
仄平平平仄,平仄仄仄平。
○平仄仄仄,平仄平○平。
仄仄仄平平,仄平仄平平。
仄仄○平平,仄仄○平平。
仄平平平仄,仄仄仄仄平。
平仄平仄平,平仄仄仄平。
平平仄仄○,仄仄平仄平。
平平仄平平,平仄仄平平。
丁承受放目亭一首 (dīng chéng shòu fàng mù tíng yī shǒu)
择地为亭智思全,飞甍如翼插苍烟。
身栖一哄喧声外,目逆千山秀色边。
腊雪春葩饶映带,峡云江月每流连。
所嗟此境藏夔府,不入当年子美篇。
仄平平仄平,平平仄平平。
平平仄仄仄,仄平仄平平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄仄平平平,仄仄平平平。
平平仄平平,平平○平平。
仄平平平仄,平仄仄仄平。
○平仄仄仄,平仄平○平。
仄仄仄平平,仄平仄平平。
仄仄○平平,仄仄○平平。
仄平平平仄,仄仄仄仄平。
平仄平仄平,平仄仄仄平。
平平仄仄○,仄仄平仄平。
平平仄平平,平仄仄平平。
和张侍读总翠亭 (hé zhāng shì dú zǒng cuì tíng)
城隅东北起危亭,卧栋飞檐控地形。
万井不藏平野绿,一湖才见远山青。
春归会圃低华幄,雨歇寒芜露翠屏。
日暮登临望楼阙,误随飞鸟下南溟。
仄平平仄平,平平仄平平。
平平仄仄仄,仄平仄平平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄仄平平平,仄仄平平平。
平平仄平平,平平○平平。
仄平平平仄,平仄仄仄平。
○平仄仄仄,平仄平○平。
仄仄仄平平,仄平仄平平。
仄仄○平平,仄仄○平平。
仄平平平仄,仄仄仄仄平。
平仄平仄平,平仄仄仄平。
平平仄仄○,仄仄平仄平。
平平仄平平,平仄仄平平。
望清远峡 (wàng qīng yuǎn xiá)
刺船又入峡山间,江水初平失恶滩。
道是峡山天下险,老夫今作坦涂看。
仄平平仄平,平平仄平平。
平平仄仄仄,仄平仄平平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄仄平平平,仄仄平平平。
平平仄平平,平平○平平。
仄平平平仄,平仄仄仄平。
○平仄仄仄,平仄平○平。
仄仄仄平平,仄平仄平平。
仄仄○平平,仄仄○平平。
仄平平平仄,仄仄仄仄平。
平仄平仄平,平仄仄仄平。
平平仄仄○,仄仄平仄平。
平平仄平平,平仄仄平平。