wén qín
闻琴 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 孙氏 (sūn shì)

玉指朱弦轧复清,湘妃愁怨最难听。
初疑飒飒凉风劲,又似萧萧暮雨零。
近比流泉来碧嶂,远如玄鹤下青冥。
夜深弹罢堪惆怅,露湿丛兰月满庭。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

yù zhǐ zhū xián yà fù qīng , xiāng fēi chóu yuàn zuì nán tīng 。
chū yí sà sà liáng fēng jìn , yòu sì xiāo xiāo mù yǔ líng 。
jìn bǐ liú quán lái bì zhàng , yuǎn rú xuán hè xià qīng míng 。
yè shēn tán bà kān chóu chàng , lù shī cóng lán yuè mǎn tíng 。

聞琴

—— 孫氏

玉指朱弦軋復清,湘妃愁怨最難聽。
初疑颯颯涼風勁,又似蕭蕭暮雨零。
近比流泉來碧嶂,遠如玄鶴下青冥。
夜深彈罷堪惆悵,露溼叢蘭月滿庭。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

yù zhǐ zhū xián yà fù qīng , xiāng fēi chóu yuàn zuì nán tīng 。
chū yí sà sà liáng fēng jìn , yòu sì xiāo xiāo mù yǔ líng 。
jìn bǐ liú quán lái bì zhàng , yuǎn rú xuán hè xià qīng míng 。
yè shēn tán bà kān chóu chàng , lù shī cóng lán yuè mǎn tíng 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
玉指轻轻拨动着红色的弓弦,清脆悠扬的声音回荡在空中,宛如湘妃(指嫦娥)愁苦怨怨的心声,最为动人心弦。

起初以为是凉风飒飒吹过,劲猛有力,接着却又像是绵绵细雨萧萧而下。近处,流泉泻入碧色的山峰之间,遥远处,仿佛一只玄色的仙鹤飞过青天。

深夜时分,弹奏已罢,心中难免感叹悲凉,露水湿润了丛生的兰花,明亮的月光洒满庭院,景象令人沉醉。

全诗写咏叹湘妃弹琴的情景,通过音乐的表现,抒发湘妃愁怨的心情。描绘了清新秀丽的自然景色,以及深夜中幽静的美景,传递出一种忧伤而又富有唯美的意境。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者孙氏介绍:🔈

孙氏,乐昌一作安人,进士孟昌期妻也,善诗,每代夫作。一日忽曰:“才思非妇人事。”遂焚其事。诗三首。 查看更多>>

孙氏的诗:

相关诗词:

见美人闻琴不听 (jiàn měi rén wén qín bù tīng)

朝代:唐    作者: 李播

洛浦风流雪,阳台朝暮云。
闻琴不肯听,似妒卓文君。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

题闻琴馆 (tí wén qín guǎn)

朝代:唐    作者: 许棠

城非宓贱邑,馆亦号闻琴。
乃是前贤意,常留化俗心。
代公存绿绮,谁更寄清音。
此迹应无改,寥寥毕古今。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

题琴堂 (tí qín táng)

朝代:宋    作者: 连涧

堂下肃且清,琴声淡而古。
学道则爱人,岂独闻其语。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

听僧弹琴 (tīng sēng tán qín)

朝代:唐    作者: 贯休

家近吴王古战城,海风终日打墙声。
今朝乡思浑堆积,琴上闻师大蟹行。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

琴僧见过 其一 (qín sēng jiàn guò qí yī)

朝代:宋    作者: 韩淲

孤山从昔有琴聪,不但寻声指甲中。
一似少游闻复语,几曾着眼送飞鸿。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

和殷协律琴思 (hé yīn xié lǜ qín sī)

朝代:唐    作者: 白居易

秋水莲冠春草帬,依稀风调似文君。
烦君玉指分明语,知是琴心佯不闻。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

孟东野赞 (mèng dōng yě zàn)

朝代:宋    作者: 释广闻

人知琴无弦,无琴无人知。
独立天地间,知音复是谁。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

洛社老僧听琴 其二 (luò shè lǎo sēng tīng qín qí èr)

朝代:宋    作者: 楼钥

自言几载不闻琴,屡听清弹苦契心。
少待庭柯蝉噪静,为师更作醉翁吟。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

戴安道破琴图 (dài ān dào pò qín tú)

朝代:宋    作者: 郑思肖

独抱洋洋太古心,王门何苦欲相寻。
狂来宁可破琴去,不许俗人闻此音。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

泾州听张处士弹琴 (jīng zhōu tīng zhāng chǔ shì tán qín)

朝代:唐    作者: 项斯

边州独夜正思乡,君又弹琴在客堂。
髣髴不离灯影外,似闻流水到潇湘。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。