tóng shěn gōng zǐ yóu hǔ qiū sì yǒu zuò
同沈恭子游虎丘寺有作 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 清远道士 (qīng yuǎn dào shì)

我本长殷周,遭罹历秦汉。
四渎与五岳,名山尽幽窜。
及此寰区中,始有近峰翫。
近峰何郁郁,平湖渺弥漫。
吟俯川之阴,步上山之岸。
山川共澄澈,光彩交凌乱。
白云蓊欲归,青松忽消半。
客去川岛静,人来山鸟散。
谷深中见日,崖幽晓非旦。
闻子盛游遨,风流足词翰。
嘉兹好松石,一言常累叹。
勿谓余鬼神,忻君共幽赞。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。

wǒ běn cháng yīn zhōu , zāo lí lì qín hàn 。
sì dú yǔ wǔ yuè , míng shān jìn yōu cuàn 。
jí cǐ huán qū zhōng , shǐ yǒu jìn fēng wán 。
jìn fēng hé yù yù , píng hú miǎo mí màn 。
yín fǔ chuān zhī yīn , bù shàng shān zhī àn 。
shān chuān gòng chéng chè , guāng cǎi jiāo líng luàn 。
bái yún wěng yù guī , qīng sōng hū xiāo bàn 。
kè qù chuān dǎo jìng , rén lái shān niǎo sàn 。
gǔ shēn zhōng jiàn rì , yá yōu xiǎo fēi dàn 。
wén zǐ shèng yóu áo , fēng liú zú cí hàn 。
jiā zī hǎo sōng shí , yī yán cháng lèi tàn 。
wù wèi yú guǐ shén , xīn jūn gòng yōu zàn 。

同沈恭子遊虎丘寺有作

—— 清遠道士

我本長殷周,遭罹歷秦漢。
四瀆與五嶽,名山盡幽竄。
及此寰區中,始有近峰翫。
近峰何鬱鬱,平湖渺瀰漫。
吟俯川之陰,步上山之岸。
山川共澄澈,光彩交凌亂。
白雲蓊欲歸,青松忽消半。
客去川島靜,人來山鳥散。
谷深中見日,崖幽曉非旦。
聞子盛遊遨,風流足詞翰。
嘉茲好松石,一言常累嘆。
勿謂余鬼神,忻君共幽贊。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。

wǒ běn cháng yīn zhōu , zāo lí lì qín hàn 。
sì dú yǔ wǔ yuè , míng shān jìn yōu cuàn 。
jí cǐ huán qū zhōng , shǐ yǒu jìn fēng wán 。
jìn fēng hé yù yù , píng hú miǎo mí màn 。
yín fǔ chuān zhī yīn , bù shàng shān zhī àn 。
shān chuān gòng chéng chè , guāng cǎi jiāo líng luàn 。
bái yún wěng yù guī , qīng sōng hū xiāo bàn 。
kè qù chuān dǎo jìng , rén lái shān niǎo sàn 。
gǔ shēn zhōng jiàn rì , yá yōu xiǎo fēi dàn 。
wén zǐ shèng yóu áo , fēng liú zú cí hàn 。
jiā zī hǎo sōng shí , yī yán cháng lèi tàn 。
wù wèi yú guǐ shén , xīn jūn gòng yōu zàn 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
我出生在长殷周朝,经历了秦汉时期的动荡。
四渎和五岳,名山尽在荒僻之地。
直到现在这个广袤的世界中,才有了近峰的赏玩。
近峰的景色是如此郁郁葱葱,平湖广阔无垠。
我吟咏在川流的阴影中,徜徉于山岸之上。
山川的清澈相辅相成,光彩交汇纷乱。
白云渐渐归去,青松忽然消失一半。
客人离去,川上的岛屿宁静,而来人使得山间的鸟儿四散飞逸。
在深谷之中可以看见阳光,峭壁幽深并非黎明。
我听闻你游历繁华,风流雅士的才情无法估量。
这里的松石令人赞叹不已,常常让人感慨万千。
请不要将我视为神灵,只是愿与你一同赞美这幽静之美。



总结:

诗人身世坎坷,历经兴衰。他描述了四渎、五岳等名山的幽静之美,以及近峰的郁郁葱葱和平湖的广袤景色。他吟咏在川流的阴影中,徜徉于山岸之上,赞美山川的清澈和光彩。诗人表达了对客人的离去和来人的到来的感慨,以及对山间景色的赞叹和对松石的喜爱。最后,他呼吁读者不要将他视为神灵,而是一同欣赏这幽静之美。

赏析:这首诗《同沈恭子游虎丘寺有作》由清远道士创作,表达了诗人游览虎丘寺时的所见所感。诗中以山水景色为背景,以古代历史为引子,展现了诗人对自然景色和友人的赞美之情。
首先,诗人通过回顾自己长寿于殷周,历经秦汉等朝代的变迁,以及四渎五岳等名山的幽深奇峻,突出了虎丘寺所在地的独特性。他以“近峰何郁郁,平湖渺弥漫”来描绘了虎丘寺周边山水的宏伟壮丽,表现出大自然的神奇魅力。
接着,诗人以吟咏山水之美,以及山川水澈,白云翻滚,青松苍翠等细节,生动地展现了自然界的和谐与灵动,以及他在这里的愉悦感受。
诗的后半部分,诗人谈及了与友人沈恭子的相遇,赞美了他的风采和文学才情。他描述了友人的喜好,如松石,以及对虎丘寺景色的倾慕,表达了友情之深。
最后,诗人以“勿谓余鬼神,忻君共幽赞”表达了自己与友人的深厚友情,希望友人不要把他看作神灵,而是愿意与他一同欣赏这美丽的山水景色。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者清远道士介绍:🔈

清远道士的诗:

相关诗词:

游虎丘寺 (yóu hǔ qiū sì)

朝代:宋    作者: 曾几

重游吴子国,又入虎丘山。
长日挽人住,好风将我还。
儿童陪胜践,长老记衰顔。
无复尹和靖,西庵空掩关。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。

游虎丘 (yóu hǔ qiū)

朝代:宋    作者: 郑觉民

丘壑癖所耽,从游虎踞岩。
山形藏古寺,泉脉涌幽潭。
远望悲陈迹,清禅任闭庵。
繇来贤达士,捷径鄙终南。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。

虎丘寺 (hǔ qiū sì)

朝代:唐    作者: 张籍

望月登楼海气昏,剑池无底浸云根。
老僧只怕山移去,日暮先教锁寺门。
(康熙顾湄《虎丘志》三《寺字》)。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。

赵端行杜子野游虎丘有诗仆因思旧与赵子野同宿唱和留题 (zhào duān xíng dù zǐ yě yóu hǔ qiū yǒu shī pú yīn sī jiù yǔ zhào zǐ yě tóng sù chàng hè liú tí)

朝代:宋    作者: 戴复古

出城十里许,有此一山门。
丘在虎无迹,池清剑有痕。
孤松冠岩顶,万竹绕云根。
借问东轩壁,旧题存不存。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。

虎丘寺见元相公二年前题名怆然有咏 (hǔ qiū sì jiàn yuán xiàng gong èr nián qián tí míng chuàng rán yǒu yǒng)

朝代:唐    作者: 刘禹锡

滻水送君君不还,见君题字虎丘山。
因知早贵兼才子,不得多时在世间。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。

虎丘 (hǔ qiū)

朝代:宋    作者: 俞桂

两寺今为一,因秦虎占丘。
鹤飞王剑化,鸟宿古坟愁。
石与泉流接,池通海水浮。
十奇多胜槩,不及尽追游。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。

寄题上强山精舍寺 (jì tí shàng qiáng shān jīng shè sì)

朝代:唐    作者: 白居易

惯游山水住南州,行尽天台及虎丘。
惟有上强精舍寺,最堪游处未曾游。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。

虎丘 (hǔ qiū)

朝代:宋    作者: 杨备

阖闾城见古荒丘,云里钟声满寺楼。
白虎金晶人不见,昔曾雄据此山头。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。

约二同年游虎丘 (yuē èr tóng nián yóu hǔ qiū)

朝代:宋    作者: 陈造

兼旬闭户耐寒威,起视晴空碧四围。
黄鸟啼边忽游子,白龙去後渐单衣。
年时尚记寻芳约,老境仍怜得醉希。
红影幽香虎丘路,杖藜携酒莫相违。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。

动物

虎丘西寺 (hǔ qiū xī sì)

朝代:唐    作者: 刘禹锡

吴王冠剑作尘埃,葬地翻为七宝台。
石砌百□光似镜,井轮千转响成雷。
昔年棣萼联枝发,今日莲宫并蒂开。
更有女郎坟在此,时时云雨试僧来。
(康熙顾《虎丘志》三《寺字》)。

仄仄○○平,平平仄平仄。
仄仄仄仄仄,平平仄平仄。
仄仄平平○,仄仄仄平仄。
仄平平仄仄,平平仄○仄。
○仄平平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,平仄平平仄。
仄平仄仄平,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,平平平仄仄。
仄○○仄仄,平平仄平仄。
○仄仄平平,平平仄平仄。
平平仄平仄,仄平平仄○。
仄仄平仄平,平平仄平仄。