shān jū qī yán
山居(七言) 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 戴光乂 (dài guāng yì)

犁锄阔地烧侵云,焰猛冲岩迸鹿羣。
鼙鼓静时长霸国,战争无事感明君。
啼猿响树寒山碧,宿鸟喧巢夜雾曛。
梯嶮上岩缘路去,院僧敲磬晓来闻。
(见宋桑世昌《回文类聚》卷三。
)(按:徐松《登科记考》卷二十七引《永乐大典》引《宜春志》,袁州进士及第者有戴光义,及第年代不详。
光义当即光乂,未详以孰为正。
《宋史·艺文志》七着录「戴文〖一作『乂』〗《回文诗》一卷」,戴文或戴乂,均为戴光乂之误。
)。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。

lí chú kuò dì shāo qīn yún , yàn měng chōng yán bèng lù qún 。
pí gǔ jìng shí cháng bà guó , zhàn zhēng wú shì gǎn míng jūn 。
tí yuán xiǎng shù hán shān bì , sù niǎo xuān cháo yè wù xūn 。
tī xiǎn shàng yán yuán lù qù , yuàn sēng qiāo qìng xiǎo lái wén 。
( jiàn sòng sāng shì chāng 《 huí wén lèi jù 》 juàn sān 。
) ( àn : xú sōng 《 dēng kē jì kǎo 》 juàn èr shí qī yǐn 《 yǒng lè dà diǎn 》 yǐn 《 yí chūn zhì 》 , yuán zhōu jìn shì jí dì zhě yǒu dài guāng yì , jí dì nián dài bù xiáng 。
guāng yì dāng jí guāng yì , wèi xiáng yǐ shú wèi zhèng 。
《 sòng shǐ · yì wén zhì 》 qī zhe lù 「 dài wén 〖 yī zuò 『 yì 』 〗 《 huí wén shī 》 yī juàn 」 , dài wén huò dài yì , jūn wèi dài guāng yì zhī wù 。
) 。

山居(七言)

—— 戴光乂

犁鋤闊地燒侵雲,焰猛衝巖迸鹿羣。
鼙鼓靜時長霸國,戰爭無事感明君。
啼猿響樹寒山碧,宿鳥喧巢夜霧曛。
梯嶮上巖緣路去,院僧敲磬曉來聞。
(見宋桑世昌《回文類聚》卷三。
)(按:徐松《登科記考》卷二十七引《永樂大典》引《宜春志》,袁州進士及第者有戴光義,及第年代不詳。
光義當即光乂,未詳以孰爲正。
《宋史·藝文志》七著錄「戴文〖一作『乂』〗《迴文詩》一卷」,戴文或戴乂,均爲戴光乂之誤。
)。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。

lí chú kuò dì shāo qīn yún , yàn měng chōng yán bèng lù qún 。
pí gǔ jìng shí cháng bà guó , zhàn zhēng wú shì gǎn míng jūn 。
tí yuán xiǎng shù hán shān bì , sù niǎo xuān cháo yè wù xūn 。
tī xiǎn shàng yán yuán lù qù , yuàn sēng qiāo qìng xiǎo lái wén 。
( jiàn sòng sāng shì chāng 《 huí wén lèi jù 》 juàn sān 。
) ( àn : xú sōng 《 dēng kē jì kǎo 》 juàn èr shí qī yǐn 《 yǒng lè dà diǎn 》 yǐn 《 yí chūn zhì 》 , yuán zhōu jìn shì jí dì zhě yǒu dài guāng yì , jí dì nián dài bù xiáng 。
guāng yì dāng jí guāng yì , wèi xiáng yǐ shú wèi zhèng 。
《 sòng shǐ · yì wén zhì 》 qī zhe lù 「 dài wén 〖 yī zuò 『 yì 』 〗 《 huí wén shī 》 yī juàn 」 , dài wén huò dài yì , jūn wèi dài guāng yì zhī wù 。
) 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
犁锄广阔的土地烧起熊熊火焰,猛烈的火焰冲破山岩,驱散了成群的鹿。
战鼓安静时,长久统治一个国家,战争无事,让明君感到满足。
在寒山碧绿的树林里,猿猴的啼声回荡,夜雾弥漫着宿鸟喧闹的鸟巢。
攀登险峻的山峰,顺着蜿蜒的小路前行,听到寺院里的僧人敲打着清晨的木鱼声。
(引自宋代桑世昌的《回文类聚》卷三。)(按:根据徐松的《登科记考》卷二十七所引用的《永乐大典》中的《宜春志》,袁州的进士及第者有一个名叫戴光义的人,但没有提到具体的年代。光义可能是光乂的误写,具体信息不详。《宋史·艺文志》第七篇记载了一本名为「戴文(或作『乂』)《回文诗》一卷」的书,戴文或戴乂均可能是指戴光乂,但具体是否为光乂尚不明确。)。



总结:

这首诗描绘了一幅自然景色和社会情境的画面。犁锄耕地的火焰烧透云霞,势头汹涌的火焰冲破山岩,驱散了成群的鹿群。战鼓安静时,国家长期和平,没有战争的事情,让明君感到满足。在寒山碧绿的树林中,猿猴的啼声回荡,夜雾弥漫着宿鸟喧闹的鸟巢。攀登险峻的山峰,顺着蜿蜒的小路前行,听到寺院里的僧人清晨敲打木鱼的声音。整首诗以自然景观为背景,交织了自然和人文的元素,表达了宁静和平的时光,以及人与自然的和谐共生。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者戴光乂介绍:🔈

光乂,袁州人。有《回文诗》一卷,今不传。诗一首。(《全唐诗》无戴光乂诗) 查看更多>>

戴光乂的诗:

相关诗词:

五言诗四首 一 (wǔ yán shī sì shǒu yī)

朝代:唐    作者: 无名氏

[百](伯)鸟[投](头)林宿,各各觅高[枝](支)。
[五]更分散去,苦[乐](落)不[相](想)知。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。

诗(幷序) 七十五 (shī bìng xù qī shí wǔ)

朝代:唐    作者: 王梵志

兀兀身死後,冥冥不自知。
为人[何](可)必乐,为鬼何[必]悲。
[竞](竟)地徒张眼,诤官慢竖眉。
窟[里](裹捋)长[展](鹿)脚,[将]知我是谁(友)?(均从项校)。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。

哲理 幽默

题栖霞寺诗(幷序) (tí qī xiá sì shī bìng xù )

朝代:唐    作者: 用虚

寺居方外□□□□□寰中□□幽□胜好(下泐)名迹向兹休(按右诗是七律幽休韵。
)。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。

□因从台驾随侍□□(政)□(道)□(舍)□道真等七人就三危圣王寺□安下霸道场记□(维)□(天)□(福)十五年五月八日游记之耳 (□ yīn cóng tái jià suí shì □ □ zhèng □ dào □ shè □ dào zhēn děng qī rén jiù sān wēi shèng wáng sì □ ān xià bà dào chǎng jì □ wéi □ tiān □ fú shí wǔ nián wǔ yuè bā rì yóu jì zhī ěr)

朝代:宋    作者: 释道真

三危山内枲世□(贤),结此道场下停□(闲)。
侍送门人往不绝,圣是山谷水未宽。
一旬之间僧久住,感动山神赐霜树。
□值牟尼□(威)力重,此山本□住□(僧)□(田)。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。

五言诗四首 二 (wǔ yán shī sì shǒu èr)

朝代:唐    作者: 无名氏

日落西山[下](夏),[黄](潢)河东海流。
人[生]不满百,恒作万年[忧](优)。
(以上二首均从郭沫若说校改。
)。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。

嘲李度登第(题拟) (cháo lǐ dù dēng dì tí nǐ )

朝代:唐    作者: 佚名

主司只诵(《增修诗话总龟》卷三七引作「选」)一联诗。
(见《玉壶清话》卷七)。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。

父子联韵诗 (fù zǐ lián yùn shī)

朝代:唐    作者: 詹敦仁

夜静月华明,(仁。
)秋深露气清。
(琲。
)园林消溽暑,(仁。
)山水送寒声。
(琲。
)菊富陶无酒,(仁。
)蓴肥翰可羹。
(琲。
)人生贵自适,(仁。
)世利不须营。
(琲。
)漫舞衣饶冷,(仁。
)狂歌酒易倾。
(琲。
)欢酬儿与父,(仁。
)今古梦还醒。
(琲。
)笑眼看毛凤,(仁。
)长怀念鶺鴒。
(琲。
)干戈时已定,(仁。
)款款话平生。
(琲。
)(均见《闽诗录乙集》卷四。
)。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。

闲居 (xián jū)

朝代:唐    作者: 熊皎

深逢野草皆为药,静见樵人恐是仙。
(见《增修诗话总龟前集》卷十三《雅言杂载》。
)(按:《全唐诗》卷七三七收二句,缺题,今重录。
)。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。

秋夜讌徐四山亭(伯三七七一) (qiū yè yàn xú sì shān tíng bǎi sān qī qī yī )

朝代:唐    作者: 杨齐悊(《全唐诗》卷七六九)

卷言北山岑,(「卷言」,项云当作「眷言」。
)非谓靡远寻。
庭际有幽石,自然保遐心。
月下池凉(凉池)[一]彩,(「下池」,蒋项皆云二字当互乙。
蒋云「月池」与「风竹」相对,项云「凉彩」犹冷光也。
)风竹来清音。
樽酒古籍人意,苍苍寒露深。
([一]池凉二字当互倒,深是动词。
刘云:「『池』管作『迟』,待也。
」)。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。

诸军为唐末帝谣(题拟) (zhū jūn wèi táng mò dì yáo tí nǐ )

朝代:唐    作者: 佚名

去(《续世说》作「除」)却生菩萨,扶起一条铁。
(见《旧五代史》卷四六《唐末帝纪上》、《续世说》卷七)(按:《全唐诗》卷八七八收此谣,仅作四言二句,似据《通监》卷二七九所录,今重录之。
)。

平平仄仄○平平,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平○仄仄,仄平○仄仄平○。
?仄仄平仄平○平仄仄仄○。
??仄?平平平平仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄仄平平仄,平平仄仄仄仄仄仄仄平仄,仄仄平仄仄平。
平仄○仄平仄,仄平仄仄平○。
仄仄?仄平仄仄仄仄?仄平?仄仄?仄??平平平仄仄?,仄平仄仄仄,平平仄平仄平仄。
?。