guǐ wèi dōng zhì
癸未冬至 🔈
尘劳终日谩区区,竟是乾坤一腐儒。
半世饱知荣与辱,新冬顿觉我为吾。
关防向後存心误,检点从前制行粗。
理欲从今罢研究,无工夫处是工夫。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
尘劳终日辛苦无益,原来乾坤间只是一个庸俗的儒者。
半生经历过荣耀与耻辱,到了新冬才醒悟我是为了自己而活。
关键在于以后要谨防错误,反省过去要约束行为粗糙。
从今以后不再埋头苦研究,无论何处都是学习的机会。
总结:
诗人认识到自己长久以来为了追求功名利禄而辛劳奔波,却发现自己只是一个庸俗的儒者。经过半生的沉浸在荣耀与耻辱中,到了新冬时节才醒悟到生活应当为自己而活,不再受外界评价左右。他决心放下过去的错误,约束自己的行为,不再过分专注于研究,而是在生活的方方面面都汲取学习的营养。
林之奇的诗:
相关诗词:
己未冬至分宜道阻雨今岁冬至新喻道中亦雨 (jǐ wèi dōng zhì fēn yí dào zǔ yǔ jīn suì dōng zhì xīn yù dào zhōng yì yǔ)
去年冬至入分宜,雨雪思亲泪亦垂。
今日载驰新喻道,大都浑似去年时。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
冬至 (dōng zhì)
冬至宵虽短,孤眠恨自长。
枕单寒入梦,窗破月窥床。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
冬至吟 (dōng zhì yín)
冬至子之半,天心无改移。
一阳初起处,万物未生时。
玄酒味方淡,大音声正希。
此言如不信,更请问庖牺。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
癸亥岁正月二首 其一 (guǐ hài suì zhēng yuè èr shǒu qí yī)
闲居足因循,所至漫冬夏。
今年忽六十,稍觉日有暇。
孔子固大圣,未害六十化。
同时蘧伯玉,亦岂出此下。
荘周与惠施,初未识此话。
何因为此语,百世呈缝罅。
不如姑置之,以俟一朝霸。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
癸水 (guǐ shuǐ)
癸水绕东城,刀兵不用忧。
须勤疏道力,常使达潮头。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
和揭尉冬至韵 (hé jiē wèi dōng zhì yùn)
自古珍斯日,留机与世窥。
不因冬有至,谁识道之涯。
一点阳初动,千山木未知。
此时俄已复,端的更由谁。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
重和改元冬至 (chóng hé gǎi yuán dōng zhì)
至後光阴争一线,竹轩小阁兽炉新。
卷帘賸放冬曦入,暖律浑如洞府春。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
邯郸冬至夜思家 (hán dān dōng zhì yè sī jiā)
邯郸驿里逢冬至,抱膝灯前影伴身。
想得家中夜深坐,还应说着远行人。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
冬至日涂中 (dōng zhì rì tú zhōng)
海角沙塲过冬至,未如今日最伤情。
孝王池畔忧戎垒,炀帝河边叹楚兵。
万寿献觞身不与,百城和议泪空横。
明年高会知何处,击磬焚香毕此生。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
冬至有感 (dōng zhì yǒu gǎn)
萧辰俛仰及严冬,白发空云是至公。
造雪不成天本恕,唤梅未醒句无功。
可能人事无消长,只待天时有变通。
节物相关愁似醉,一庭霜叶一窗风。
平平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,平平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。