tóng yuán shǐ jūn chōng líng xíng
同元使君舂陵行 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 杜甫 (dù fǔ)

遭乱发尽白,转衰病相婴。
沈緜盗贼际,狼狈江汉行。
叹时药力薄,为客羸瘵成。
吾人诗家秀,博采世上名。
粲粲元道州,前圣畏後生。
观呼舂陵作,歘见俊哲情。
复览贼退篇,结也实国桢。
贾谊昔流恸,匡衡常引经。
道州忧黎庶,词气浩纵横。
两章对秋月,一字偕华星。
至君唐虞际,纯朴忆大庭。
何时降玺书,用尔为丹青。
狱讼永衰息,岂唯偃甲兵。
凄恻念诛求,薄敛近休明。
乃知正人意,不苟飞长缨。
凉飙振南岳,之子宠若惊。
色阻金印大,兴含沧浪清。
我多长卿病,日夕思朝廷。
肺枯渴太甚,漂泊公孙城。
呼儿具纸笔,隐几临轩楹。
作诗呻吟内,黑澹字攲倾。
感彼危苦词,庶几知者听。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。

zāo luàn fā jìn bái , zhuǎn shuāi bìng xiāng yīng 。
shěn mián dào zéi jì , láng bèi jiāng hàn xíng 。
tàn shí yào lì báo , wèi kè léi zhài chéng 。
wú rén shī jiā xiù , bó cǎi shì shàng míng 。
càn càn yuán dào zhōu , qián shèng wèi hòu shēng 。
guān hū chōng líng zuò , xū jiàn jùn zhé qíng 。
fù lǎn zéi tuì piān , jié yě shí guó zhēn 。
jiǎ yì xī liú tòng , kuāng héng cháng yǐn jīng 。
dào zhōu yōu lí shù , cí qì hào zòng héng 。
liǎng zhāng duì qiū yuè , yī zì xié huá xīng 。
zhì jūn táng yú jì , chún pǔ yì dà tíng 。
hé shí jiàng xǐ shū , yòng ěr wèi dān qīng 。
yù sòng yǒng shuāi xī , qǐ wéi yǎn jiǎ bīng 。
qī cè niàn zhū qiú , báo liǎn jìn xiū míng 。
nǎi zhī zhèng rén yì , bù gǒu fēi cháng yīng 。
liáng biāo zhèn nán yuè , zhī zǐ chǒng ruò jīng 。
sè zǔ jīn yìn dà , xīng hán cāng làng qīng 。
wǒ duō cháng qīng bìng , rì xī sī cháo tíng 。
fèi kū kě tài shèn , piāo bó gōng sūn chéng 。
hū ér jù zhǐ bǐ , yǐn jǐ lín xuān yíng 。
zuò shī shēn yín nèi , hēi dàn zì jī qīng 。
gǎn bǐ wēi kǔ cí , shù jī zhī zhě tīng 。

抒情 咏史

同元使君舂陵行

—— 杜甫

遭亂髮盡白,轉衰病相嬰。
沈緜盜賊際,狼狽江漢行。
歎時藥力薄,爲客羸瘵成。
吾人詩家秀,博采世上名。
粲粲元道州,前聖畏後生。
觀呼舂陵作,歘見俊哲情。
復覽賊退篇,結也實國楨。
賈誼昔流慟,匡衡常引經。
道州憂黎庶,詞氣浩縱橫。
兩章對秋月,一字偕華星。
至君唐虞際,純樸憶大庭。
何時降璽書,用爾爲丹青。
獄訟永衰息,豈唯偃甲兵。
悽惻念誅求,薄斂近休明。
乃知正人意,不苟飛長纓。
涼飆振南岳,之子寵若驚。
色阻金印大,興含滄浪清。
我多長卿病,日夕思朝廷。
肺枯渴太甚,漂泊公孫城。
呼兒具紙筆,隱几臨軒楹。
作詩呻吟內,黑澹字攲傾。
感彼危苦詞,庶幾知者聽。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。

zāo luàn fā jìn bái , zhuǎn shuāi bìng xiāng yīng 。
shěn mián dào zéi jì , láng bèi jiāng hàn xíng 。
tàn shí yào lì báo , wèi kè léi zhài chéng 。
wú rén shī jiā xiù , bó cǎi shì shàng míng 。
càn càn yuán dào zhōu , qián shèng wèi hòu shēng 。
guān hū chōng líng zuò , xū jiàn jùn zhé qíng 。
fù lǎn zéi tuì piān , jié yě shí guó zhēn 。
jiǎ yì xī liú tòng , kuāng héng cháng yǐn jīng 。
dào zhōu yōu lí shù , cí qì hào zòng héng 。
liǎng zhāng duì qiū yuè , yī zì xié huá xīng 。
zhì jūn táng yú jì , chún pǔ yì dà tíng 。
hé shí jiàng xǐ shū , yòng ěr wèi dān qīng 。
yù sòng yǒng shuāi xī , qǐ wéi yǎn jiǎ bīng 。
qī cè niàn zhū qiú , báo liǎn jìn xiū míng 。
nǎi zhī zhèng rén yì , bù gǒu fēi cháng yīng 。
liáng biāo zhèn nán yuè , zhī zǐ chǒng ruò jīng 。
sè zǔ jīn yìn dà , xīng hán cāng làng qīng 。
wǒ duō cháng qīng bìng , rì xī sī cháo tíng 。
fèi kū kě tài shèn , piāo bó gōng sūn chéng 。
hū ér jù zhǐ bǐ , yǐn jǐ lín xuān yíng 。
zuò shī shēn yín nèi , hēi dàn zì jī qīng 。
gǎn bǐ wēi kǔ cí , shù jī zhī zhě tīng 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
遭遇乱战,遭受尽是白白浪费,转而陷入衰病相互依存的境地。
沈緜(人名)成为了盗贼的同伙,困顿不堪地在江汉之间流浪。
唏嘘时代医药力量薄弱,使得身为客人的我病痛丛生。
我们这些作诗的人,广泛吸纳名儿于世间。
灿烂的元道州,前任圣君对后来者表示敬畏。
看到呼舂陵的作品,不禁见到他那俊秀睿智的情怀。
再次读到贼退的篇章,内心深感国家的团结和坚实。
贾谊曾流泪痛哭,匡衡常引经证明自己的见识。
道州担忧黎民百姓,作词的情感纵横广阔。
两首诗赋对秋月,一个字与华星并列。
至于君主时代和虞舜时代之间,回忆起了纯朴的大庭。
何时降下诏书,让你用你的才华作画。
司法诉讼永远减少,不仅仅是废弃武器和战争。
凄凉念及复仇寻求,内心隐隐感到即将休息。
才知道正直人的意思,不马虎地飞扬长缨。
凉风吹动南岳,王子备受宠爱,如同被吓到。
身份阻碍了金印的授予,但是兴奋中含有一片沧浪的清澈。
我长期患有疾病,日夜思念朝廷。
肺部干枯,口渴得过于严重,漂泊在公孙城。
召唤孩子带来纸和笔,隐居在榻前门楣。
写诗时呻吟低语,黑暗模糊的字斜斜地倾斜。
感叹那些危难之中的苦楚之言,或许能够被理解的人会倾听。

赏析:
杜甫的《同元使君舂陵行》是一首咏史之作,通过描写元和年间,元稹担任使君赴舂陵的境遇和身世遭遇,展现了作者对时局的忧虑和对古人的仰慕之情。
诗中以“遭乱发尽白,转衰病相婴”开篇,揭示了元稹在乱世中颓丧和疾病的身心困顿。接着以“沈緜盗贼际,狼狈江汉行”,抒发元稹遭遇盗贼猖狂和流离失所的窘境。通过写病中遭遇、客居异乡,表现了元稹及其时代诗人的苦难命运。
诗中借元稹之事,表达了诗人对现实的关切和对自身境遇的痛感。他以“观呼舂陵作,歘见俊哲情”之句,向元稹表示崇敬和慰藉。以“狱讼永衰息,岂唯偃甲兵”之句,暗示了对政治腐败和社会不安的忧虑。最后,以“乃知正人意,不苟飞长缨”之句,强调了作为诗人的责任和操守。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者杜甫介绍:🔈

杜甫,字子美,其先襄阳人,曾祖依艺爲巩令,因居巩。甫天宝初应进士,不第。後献《三大礼赋》,明皇奇之,召试文章,授京兆府兵曹参军。安禄山陷京师,肃宗即位灵武,甫自贼中遯赴行在,拜左拾遗。以论救房琯,出爲华州司功参军。关辅饥乱,寓居同州同谷县,身自负薪采梠,餔糒不给。久之,召补京兆府功曹,道阻不赴。严武镇成都,奏爲参谋、检校工部员外郎,赐绯。武与甫世旧,待遇甚厚。乃於成都浣花里种竹植树,枕江结庐,纵酒啸歌其中。武卒,甫无所依,乃之东蜀就高适,既至而适卒。是岁,蜀帅相攻杀,蜀大扰。甫携家避乱荆楚,扁舟下峡,未维舟而江陵亦乱。乃泝沿湘流,游衡山,寓居耒阳,卒年五十九。元和中,归葬偃师首阳山,元稹志其墓... 查看更多>>

杜甫的诗:

相关诗词:

送赵介之赴舂陵十首 其五 (sòng zhào jiè zhī fù chōng líng shí shǒu qí wǔ)

朝代:宋    作者: 彭龟年

赋拙君能传,政拙君当继。
为问舂陵人,巧者竟谁似。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。

次韵徐使君观刈禾宴集二首 其一 (cì yùn xú shǐ jūn guān yì hé yàn jí èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 洪朋

闻道秋成好,家家足釜锺。
玉山禾已刈,石臼粟还舂。
问俗宁同乐,行厨得屡供。
使君楼百尺,未许对元龙。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。

动物

术士醴陵丁梦荣将之舂陵有赠 其一 (shù shì lǐ líng dīng mèng róng jiāng zhī chōng líng yǒu zèng qí yī)

朝代:宋    作者: 乐雷发

看尽槐花卖卜人,窊尊且认旧碑文。
只今世上无清惠,却恐元郎解笑君。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。

舂陵闻雁 其二 (chōng líng wén yàn qí èr)

朝代:宋    作者: 寇准

危栏秋尽偶来凭,霜落秋山爽气澄。
谁道衡阳无雁过,数声残日下舂陵。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。

道次舂陵怀古二首 其一 (dào cì chōng líng huái gǔ èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 宋庠

鬰鬰舂陵旧帝家,黍离千古此兴嗟。
萧王何事为天子,本爱金吾与丽华。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。

永州 (yǒng zhōu)

朝代:宋    作者: 杨永节

柳侯好倔奇,颇类元道州。
遂令舂陵行,至今犹风流。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。

栗斋巩仲至以元结文集为韵 (lì zhāi gǒng zhòng zhì yǐ yuán jié wén jí wèi yùn)

朝代:宋    作者: 戴复古

寻常被酒时,归到急投枕。
为爱次山文,今夜醉忘寝。
伟哉浯溪碑,千载气凛凛。
舂陵贼退篇,少陵犹歛衽。
文章自一家,其意则古甚。
大羹遗五味,纯素薄文锦。
聱牙不同俗,斯人异所禀。
君君望尧舜,人人欲仓廪。
古道不可行,时对窊樽饮。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。

送赵介之赴舂陵十首 其三 (sòng zhào jiè zhī fù chōng líng shí shǒu qí sān)

朝代:宋    作者: 彭龟年

百里不足骋,千里漫同流。
推君友于心,对此良优优。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。

延陵行 (yán líng xíng)

朝代:宋    作者: 吕南公

莫爱倾城名,名高祸将作。
莫嫁多才郎,才多情义薄。
君不见季伦不保绿珠命,长卿终负文君托。
岂如延陵庑下赁舂人,无色无才贫且乐。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。

送赵介之赴舂陵十首 其二 (sòng zhào jiè zhī fù chōng líng shí shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 彭龟年

少年擢两科,才气揜公行。
恨无东坡翁,为君赋秋阳。

平仄仄仄仄,仄平仄○平。
○平仄仄仄,平仄平仄○。
○平仄仄仄,平仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄平仄平,平仄仄仄平。
○平平平仄,仄仄仄仄平。
仄仄仄仄平,仄仄仄仄平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平平平仄,平仄仄仄○。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄平平平仄,○仄仄仄○。
平平○仄平,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,仄仄仄仄平。
平仄仄平平,仄仄仄平平。
仄平○平仄,仄仄平○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
仄仄平仄仄,○平平○平。
仄平○平仄,仄仄○平○。
仄平仄仄仄,○仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄平平○仄,仄仄仄平平。
仄仄平仄平,仄仄平仄○。