qíng hé zài yòng dīng yùn
晴和再用丁韵 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 陈淳 (chén chún)

膏霖溉注既优渥,璇穹顿扫顽云车。
沉香久鬰悉清豁,无复沴气东西斜。
金盘拥出三足乌,赫赫耀目伸爪牙。
融融熙熙遍林谷,鸣有喜鶑无愁鸦。
东阡土脉浸温畅,颇颇释我农人嗟。
壮者举耜趾相摩,少者行饁肩相差。
乃知乾元父万物,仁育两间同一家。
太和生生终莫遏,不容痴寒固骄夸。
残阴曀曀终必退,安能掩轧壮阳芽。
日涉老僊忧民隠,诗词恳恻如黄麻。
料对兹晨少慰怿,行歌豳颂笔生花。

○平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄平平平。
平平仄仄○仄平,仄仄仄仄平仄平。
平平平平仄平仄,平仄仄平平平平。
平平仄仄○平仄,○○仄仄平平平。
仄仄仄仄仄○平,仄仄○仄平○平。
仄平平平仄仄仄,平仄仄○平仄平。
仄○平平平仄仄,仄平平平仄平平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄仄平平平仄,平平仄仄○平平。
仄仄平平仄仄仄,○平平仄仄平平。

gāo lín gài zhù jì yōu wò , xuán qióng dùn sǎo wán yún chē 。
chén xiāng jiǔ yù xī qīng huō , wú fù lì qì dōng xī xié 。
jīn pán yōng chū sān zú wū , hè hè yào mù shēn zhǎo yá 。
róng róng xī xī biàn lín gǔ , míng yǒu xǐ yīng wú chóu yā 。
dōng qiān tǔ mài jìn wēn chàng , pō pō shì wǒ nóng rén jiē 。
zhuàng zhě jǔ sì zhǐ xiāng mó , shǎo zhě xíng yè jiān xiāng chà 。
nǎi zhī qián yuán fù wàn wù , rén yù liǎng jiān tóng yī jiā 。
tài hé shēng shēng zhōng mò è , bù róng chī hán gù jiāo kuā 。
cán yīn yì yì zhōng bì tuì , ān néng yǎn yà zhuàng yáng yá 。
rì shè lǎo xiān yōu mín yǐn , shī cí kěn cè rú huáng má 。
liào duì zī chén shǎo wèi yì , xíng gē bīn sòng bǐ shēng huā 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

膏霖滋润滋养着,天空一扫顽固的云车。
沉香久蕴蓄着清爽豁达,再也没有西东斜的浑浊气。
金盘托起三足乌,耀眼伸出爪牙。
欢欣繁盛遍布林谷,鸣唱的喜鶑,不再有愁鸦。
东阡土地的脉络被温暖洇湿,使我这农人畅怀舒叹。
壮年人挥舞耜头相碰,年轻人背着饭食走路相差。
从此知道乾元是万物的父母,仁爱滋养都属于同一家。
太和时光终究不会阻挡,不能容忍愚昧的冷酷和自负傲慢。
残阴渐渐地会退去,又怎能遏制壮阳的芽花。
日渐衰老的仙者为民忧虑,诗文真挚悲哀如黄麻。
料想着这美好的晨光稍稍能安慰欢喜,行歌颂赞的笔会生发花朵。

总结:

诗人通过描绘自然景象和农耕场景,表达对天地间的美好和生生不息的向往。他强调人与自然的和谐相处,将乾元父的仁爱之德与农民的辛勤耕作相对应,寄寓了对美好生活的愿景。同时,他也反对愚昧和傲慢,希望通过文化的普及和思想的启迪来促进社会的进步和繁荣。整体诗意高远,婉转含蓄,展现了诗人对美好未来的追求和社会进步的渴望。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者陈淳介绍:🔈

陈淳(一一五五~一二一九),字安卿,学者称北溪先生,龙溪北溪(今福建漳州)人。孝宗淳熙十六年(一一八九)乡贡进士。光宗绍熙元年(一一九○),朱熹知漳州,淳执贽从学,延置学宫。曾权长泰簿(本集卷四《权长泰簿喜雨呈郑宰》《解职归题主簿轩壁》)。宁宗嘉定十年(一二一七)预特试,明年授安溪簿,未及上,十二年卒,年六十五。有《北溪大全集》五十卷等。事见本集附录宋陈宓《北溪先生墓志铭》、门生陈沂《北溪先生叙述》,《宋史》卷四三○有传。 陈淳诗,以明弘治三年抚州守周梁石刻本爲底本,校以影印文渊阁《四库全书·北溪大全集》(简称四库本)、清乾隆四十八年陈文芳刻本(简称陈本)、北京大学图书馆藏清抄本。 查看更多>>

陈淳的诗:

相关诗词:

李提刑李参政再和招鹤诗再用韵以谢 其四 (lǐ tí xíng lǐ cān zhèng zài hé zhāo hè shī zài yòng yùn yǐ xiè qí sì)

朝代:宋    作者: 魏了翁

弟兄孙子总英明,玉雪成围眩昼晴。
寄语茅山何道士,不须苦共鹤寻盟。

○平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄平平平。
平平仄仄○仄平,仄仄仄仄平仄平。
平平平平仄平仄,平仄仄平平平平。
平平仄仄○平仄,○○仄仄平平平。
仄仄仄仄仄○平,仄仄○仄平○平。
仄平平平仄仄仄,平仄仄○平仄平。
仄○平平平仄仄,仄平平平仄平平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄仄平平平仄,平平仄仄○平平。
仄仄平平仄仄仄,○平平仄仄平平。

杨尚书和晴字韵诗适趋部宿再韵谢之 其二 (yáng shàng shū hé qíng zì yùn shī shì qū bù sù zài yùn xiè zhī qí èr)

朝代:宋    作者: 魏了翁

冬令阴阴我独晴,世间寒暑本思成。
玉珂金钥声中睡,无限山林入耳声。

○平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄平平平。
平平仄仄○仄平,仄仄仄仄平仄平。
平平平平仄平仄,平仄仄平平平平。
平平仄仄○平仄,○○仄仄平平平。
仄仄仄仄仄○平,仄仄○仄平○平。
仄平平平仄仄仄,平仄仄○平仄平。
仄○平平平仄仄,仄平平平仄平平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄仄平平平仄,平平仄仄○平平。
仄仄平平仄仄仄,○平平仄仄平平。

杨尚书和晴字韵诗适趋部宿再韵谢之 其一 (yáng shàng shū hé qíng zì yùn shī shì qū bù sù zài yùn xiè zhī qí yī)

朝代:宋    作者: 魏了翁

静将躯干验阴晴,风雪中闲玉汝成。
襆被直趋郎省直,更无剌剌耳边声。

○平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄平平平。
平平仄仄○仄平,仄仄仄仄平仄平。
平平平平仄平仄,平仄仄平平平平。
平平仄仄○平仄,○○仄仄平平平。
仄仄仄仄仄○平,仄仄○仄平○平。
仄平平平仄仄仄,平仄仄○平仄平。
仄○平平平仄仄,仄平平平仄平平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄仄平平平仄,平平仄仄○平平。
仄仄平平仄仄仄,○平平仄仄平平。

子融和答三首再用韵赋一绝以谢 (zǐ róng hé dá sān shǒu zài yòng yùn fù yī jué yǐ xiè)

朝代:宋    作者: 陈文蔚

登楼触目皆诗料,难写风烟尽笔端。
不但绿阴晴後好,亦便山色雨中看。

○平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄平平平。
平平仄仄○仄平,仄仄仄仄平仄平。
平平平平仄平仄,平仄仄平平平平。
平平仄仄○平仄,○○仄仄平平平。
仄仄仄仄仄○平,仄仄○仄平○平。
仄平平平仄仄仄,平仄仄○平仄平。
仄○平平平仄仄,仄平平平仄平平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄仄平平平仄,平平仄仄○平平。
仄仄平平仄仄仄,○平平仄仄平平。

再用韵寄丁知县三首 其二 (zài yòng yùn jì dīng zhī xiàn sān shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 陈造

南楼酌酒未分襟,啅鹊啼乌亦好音。
晴日倒红生笑颊,烟梧摇渌涨盃心。
可堪岁月供行色,尽把江山博醉吟。
不继芜湖留十日,焦峯浮玉恣幽寻。

○平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄平平平。
平平仄仄○仄平,仄仄仄仄平仄平。
平平平平仄平仄,平仄仄平平平平。
平平仄仄○平仄,○○仄仄平平平。
仄仄仄仄仄○平,仄仄○仄平○平。
仄平平平仄仄仄,平仄仄○平仄平。
仄○平平平仄仄,仄平平平仄平平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄仄平平平仄,平平仄仄○平平。
仄仄平平仄仄仄,○平平仄仄平平。

愿月得雨兼旬秋晹人望已切再和前韵 其三 (yuàn yuè dé yǔ jiān xún qiū yì rén wàng yǐ qiè zài hé qián yùn qí sān)

朝代:宋    作者: 陈普

时雨光风总是吟,忧欢元不系晴阴。
醍醐未用踰玄酒,中节何须论浅深。

○平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄平平平。
平平仄仄○仄平,仄仄仄仄平仄平。
平平平平仄平仄,平仄仄平平平平。
平平仄仄○平仄,○○仄仄平平平。
仄仄仄仄仄○平,仄仄○仄平○平。
仄平平平仄仄仄,平仄仄○平仄平。
仄○平平平仄仄,仄平平平仄平平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄仄平平平仄,平平仄仄○平平。
仄仄平平仄仄仄,○平平仄仄平平。

再用前韵简丁端叔 其三 (zài yòng qián yùn jiǎn dīng duān shū qí sān)

朝代:宋    作者: 陈傅良

事到难时意转佳,声名早已动皇华。
拨烦自古书生短,只合横经住绦纱。

○平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄平平平。
平平仄仄○仄平,仄仄仄仄平仄平。
平平平平仄平仄,平仄仄平平平平。
平平仄仄○平仄,○○仄仄平平平。
仄仄仄仄仄○平,仄仄○仄平○平。
仄平平平仄仄仄,平仄仄○平仄平。
仄○平平平仄仄,仄平平平仄平平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄仄平平平仄,平平仄仄○平平。
仄仄平平仄仄仄,○平平仄仄平平。

再用前韵简丁端叔 其四 (zài yòng qián yùn jiǎn dīng duān shū qí sì)

朝代:宋    作者: 陈傅良

繇吴入楚共悲欢,怀欲班荆竟未班。
直待还舻愿衔尾,洞庭彭蠡浪如山。

○平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄平平平。
平平仄仄○仄平,仄仄仄仄平仄平。
平平平平仄平仄,平仄仄平平平平。
平平仄仄○平仄,○○仄仄平平平。
仄仄仄仄仄○平,仄仄○仄平○平。
仄平平平仄仄仄,平仄仄○平仄平。
仄○平平平仄仄,仄平平平仄平平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄仄平平平仄,平平仄仄○平平。
仄仄平平仄仄仄,○平平仄仄平平。

再用前韵简丁端叔 其二 (zài yòng qián yùn jiǎn dīng duān shū qí èr)

朝代:宋    作者: 陈傅良

闭关饶着一丸泥,我亦前扳更後跻。
四海弟兄君看取,苛风不断鴈行齐。

○平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄平平平。
平平仄仄○仄平,仄仄仄仄平仄平。
平平平平仄平仄,平仄仄平平平平。
平平仄仄○平仄,○○仄仄平平平。
仄仄仄仄仄○平,仄仄○仄平○平。
仄平平平仄仄仄,平仄仄○平仄平。
仄○平平平仄仄,仄平平平仄平平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄仄平平平仄,平平仄仄○平平。
仄仄平平仄仄仄,○平平仄仄平平。

即事有感再用前韵二首 其一 (jí shì yǒu gǎn zài yòng qián yùn èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 程俱

邪正谁分寇与丁,眼看奴隶拥繁缨。
至今四海生痍痏,辛苦仍康起一成。

○平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄平平平。
平平仄仄○仄平,仄仄仄仄平仄平。
平平平平仄平仄,平仄仄平平平平。
平平仄仄○平仄,○○仄仄平平平。
仄仄仄仄仄○平,仄仄○仄平○平。
仄平平平仄仄仄,平仄仄○平仄平。
仄○平平平仄仄,仄平平平仄平平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄仄平平平仄,平平仄仄○平平。
仄仄平平仄仄仄,○平平仄仄平平。