jù shǔ bù kě nài xì zuò lěng yǔ pái zhī chéng guó wēi tóng shè xiōng
剧暑不可耐戏作冷语排之呈国威同舍兄 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 林宗放 (lín zōng fàng)

云师怒挟风伯狂,排山立海恣披猖。
斯须委雪一丈强,杀气吞日埋扶桑。
平时身热号炎荒,冰山亦复连穹苍。
翔风健儿材武良,堕指十五半在亡。
岩谷不问歼虎狼,冻合瀛海蛟龙僵。
苍生似落冰蚕乡,一气如缕何可长。
翻思蹈火勇赴汤,谁能排云挈太阳,稍与万物回精光。
客来徵此疑荒唐,乌有先生投予方。
端居炎赫汗反浆,试想幻境生清凉。

平平仄仄平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄仄仄平,仄仄平仄平平平。
平平平仄○平平,平平仄仄平平○。
平平仄平平仄平,○仄仄仄仄仄平。
平仄仄仄平仄平,仄仄平仄平平平。
○平仄仄平平平,仄仄○仄平仄○。
平○仄仄仄仄○,平平平平仄仄平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄平平平,平仄平平平仄平。
平平平仄仄仄平,仄仄仄仄平平平。

yún shī nù xié fēng bǎi kuáng , pái shān lì hǎi zì pī chāng 。
sī xū wěi xuě yī zhàng qiáng , shā qì tūn rì mái fú sāng 。
píng shí shēn rè hào yán huāng , bīng shān yì fù lián qióng cāng 。
xiáng fēng jiàn ér cái wǔ liáng , duò zhǐ shí wǔ bàn zài wáng 。
yán gǔ bù wèn jiān hǔ láng , dòng hé yíng hǎi jiāo lóng jiāng 。
cāng shēng sì luò bīng cán xiāng , yī qì rú lǚ hé kě cháng 。
fān sī dǎo huǒ yǒng fù tāng , shuí néng pái yún qiè tài yáng , shāo yǔ wàn wù huí jīng guāng 。
kè lái zhǐ cǐ yí huāng táng , wū yǒu xiān shēng tóu yǔ fāng 。
duān jū yán hè hàn fǎn jiāng , shì xiǎng huàn jìng shēng qīng liáng 。

动物

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

云师怒挟风伯狂,排山立海尽情放肆。
瞬息间,任由雪厚达一丈,杀气吞噬日光,掩埋扶桑。
平日里,身躯火热,号称炎荒之主,就连冰山也贯穿苍穹。
翔风之下,英俊的儿郎们,身负武艺之才,仅存半数十五,已步入黄泉。
岩谷无问,歼灭了虎豹狼蛇,冰封了瀛海蛟龙,一片僵寂。
苍生犹如堕入冰蚕之乡,气息纤弱,难以延续。
深思熟虑,勇敢地踏入火焰,决然跃入滚烫之汤,谁能扛起云霄,执掌太阳,稍纵即逝的光芒。
有客前来质疑此番荒诞,乌有先生投向我一瞥,坦然接受。
居于清热之地,汗水反而如浆,幻境之中,清凉如生。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者林宗放介绍:🔈

林宗放,字问礼,自号拙庵老人(《宛陵群英集》卷三),宣城(今安徽宣州)人。孝宗淳熙十四年(一一八七)进士。历潭州、通州、太平州教授,知兰溪县,授广州教授,乞祠归。事见明嘉靖《宁国府志》卷八中。今录诗十五首。 查看更多>>

林宗放的诗:

相关诗词:

直舍紫薇花身可以题字因作一绝书其上 (zhí shè zǐ wēi huā shēn kě yǐ tí zì yīn zuò yī jué shū qí shàng)

朝代:宋    作者: 许及之

赤立严霜如槁木,烂开炎日似红霞。
耐寒耐暑真能事,岂是人间怕痒花。

平平仄仄平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄仄仄平,仄仄平仄平平平。
平平平仄○平平,平平仄仄平平○。
平平仄平平仄平,○仄仄仄仄仄平。
平仄仄仄平仄平,仄仄平仄平平平。
○平仄仄平平平,仄仄○仄平仄○。
平○仄仄仄仄○,平平平平仄仄平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄平平平,平仄平平平仄平。
平平平仄仄仄平,仄仄仄仄平平平。

遇雨放朝余至掖门方审戏呈同舍 (yù yǔ fàng cháo yú zhì yè mén fāng shěn xì chéng tóng shè)

朝代:宋    作者: 宋庠

诏恩蠲谒静朝扉,掀淖都街独未知。
同舍恣成庄蝶梦,可怜臣朔忍朝饥。

平平仄仄平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄仄仄平,仄仄平仄平平平。
平平平仄○平平,平平仄仄平平○。
平平仄平平仄平,○仄仄仄仄仄平。
平仄仄仄平仄平,仄仄平仄平平平。
○平仄仄平平平,仄仄○仄平仄○。
平○仄仄仄仄○,平平平平仄仄平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄平平平,平仄平平平仄平。
平平平仄仄仄平,仄仄仄仄平平平。

写景 抒情

诸公见和次韵呈郑舜举国录瑞伯仙尉 其二 (zhū gōng jiàn hé cì yùn chéng zhèng shùn jǔ guó lù ruì bǎi xiān wèi qí èr)

朝代:宋    作者: 陈棣

家声赫奕继更生,草圣纵横乱伯英。
邺下文章惟七子,颍川人士有诸兄。
新诗写物无余态,硬语盘空若混成。
吏隠一官聊戏剧,他时勳业看承明。

平平仄仄平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄仄仄平,仄仄平仄平平平。
平平平仄○平平,平平仄仄平平○。
平平仄平平仄平,○仄仄仄仄仄平。
平仄仄仄平仄平,仄仄平仄平平平。
○平仄仄平平平,仄仄○仄平仄○。
平○仄仄仄仄○,平平平平仄仄平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄平平平,平仄平平平仄平。
平平平仄仄仄平,仄仄仄仄平平平。

郡斋戏句 其二 (jùn zhāi xì jù qí èr)

朝代:宋    作者: 晁说之

一夫肆力能排闼,万旅无谋漫仰关。
成败是非今有底,忍将鞭扑作威顔。

平平仄仄平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄仄仄平,仄仄平仄平平平。
平平平仄○平平,平平仄仄平平○。
平平仄平平仄平,○仄仄仄仄仄平。
平仄仄仄平仄平,仄仄平仄平平平。
○平仄仄平平平,仄仄○仄平仄○。
平○仄仄仄仄○,平平平平仄仄平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄平平平,平仄平平平仄平。
平平平仄仄仄平,仄仄仄仄平平平。

寄题喻叔奇国博郎中园亭二十六咏 横枝 (jì tí yù shū qí guó bó láng zhōng yuán tíng èr shí liù yǒng héng zhī)

朝代:宋    作者: 杨万里

冰为仙骨水为肌,意淡香幽祗自知。
青女素娥非耐冷,一生耐冷是横枝。

平平仄仄平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄仄仄平,仄仄平仄平平平。
平平平仄○平平,平平仄仄平平○。
平平仄平平仄平,○仄仄仄仄仄平。
平仄仄仄平仄平,仄仄平仄平平平。
○平仄仄平平平,仄仄○仄平仄○。
平○仄仄仄仄○,平平平平仄仄平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄平平平,平仄平平平仄平。
平平平仄仄仄平,仄仄仄仄平平平。

庆元丁巳予与伯威欧阳兄德源葛兄三讲丙午齐年会德源之子玢绘三寿图求赞月日皆丙午也 (qìng yuán dīng sì yǔ yǔ bǎi wēi ōu yáng xiōng dé yuán gě xiōng sān jiǎng bǐng wǔ qí nián huì dé yuán zhī zǐ bīn huì sān shòu tú qiú zàn yuè rì jiē bǐng wǔ yě)

朝代:宋    作者: 周必大

三为衆,一日寿。
粃糠前,珠玉後。
非面朋,乃益友。
松竹鹤,同耐久。

平平仄仄平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄仄仄平,仄仄平仄平平平。
平平平仄○平平,平平仄仄平平○。
平平仄平平仄平,○仄仄仄仄仄平。
平仄仄仄平仄平,仄仄平仄平平平。
○平仄仄平平平,仄仄○仄平仄○。
平○仄仄仄仄○,平平平平仄仄平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄平平平,平仄平平平仄平。
平平平仄仄仄平,仄仄仄仄平平平。

谨常以墨戏见遗作此答之 (jǐn cháng yǐ mò xì jiàn yí zuò cǐ dá zhī)

朝代:宋    作者: 吴则礼

吾人著作翰墨塲,得此三昧惟阿常。
平生韵语真戏剧,化作轮囷抱孤石。
胸中块磊安用浇,端要吐出惊儿曹。
畴能与渠办兹事,唤取从来管城子。

平平仄仄平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄仄仄平,仄仄平仄平平平。
平平平仄○平平,平平仄仄平平○。
平平仄平平仄平,○仄仄仄仄仄平。
平仄仄仄平仄平,仄仄平仄平平平。
○平仄仄平平平,仄仄○仄平仄○。
平○仄仄仄仄○,平平平平仄仄平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄平平平,平仄平平平仄平。
平平平仄仄仄平,仄仄仄仄平平平。

次韵赠林义之 其一 (cì yùn zèng lín yì zhī qí yī)

朝代:宋    作者: 周孚

炎暑不可触,相逢正此时。
初无一日雅,肯诵十年诗。
语际倾心剧,忙中识面迟。
幽贞可潜伏,君智固如龟。

平平仄仄平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄仄仄平,仄仄平仄平平平。
平平平仄○平平,平平仄仄平平○。
平平仄平平仄平,○仄仄仄仄仄平。
平仄仄仄平仄平,仄仄平仄平平平。
○平仄仄平平平,仄仄○仄平仄○。
平○仄仄仄仄○,平平平平仄仄平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄平平平,平仄平平平仄平。
平平平仄仄仄平,仄仄仄仄平平平。

熹次延之年兄韵敬题绍德庵真如轩写呈伯时季路二兄 (xī cì yán zhī nián xiōng yùn jìng tí shào dé ān zhēn rú xuān xiě chéng bǎi shí jì lù èr xiōng)

朝代:宋    作者: 朱熹

先生可是爱吾庐,来往邻庵几闰余。
柏下竟开千岁室,竹间犹插万签书。
悲凉共识临风处,游戏谁知落笔初。
寄语山灵勤守护,莫将题柱比相如。

平平仄仄平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄仄仄平,仄仄平仄平平平。
平平平仄○平平,平平仄仄平平○。
平平仄平平仄平,○仄仄仄仄仄平。
平仄仄仄平仄平,仄仄平仄平平平。
○平仄仄平平平,仄仄○仄平仄○。
平○仄仄仄仄○,平平平平仄仄平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄平平平,平仄平平平仄平。
平平平仄仄仄平,仄仄仄仄平平平。

古文观止 祭奠 赞颂 写人

题雷威琴 (tí léi wēi qín)

朝代:唐    作者: 欧阳询

合雅大乐,成文正音。
徽弦一泛,山水俱深。
(《西溪丛语》上)(《西溪丛语》云:「长兄伯声云:昔至渑邑,获一古琴,中题云〖略〗。
雷威断,欧阳询书,陕郊处士魏野家藏。
」同书复录雷威大历三年题字,知欧、雷并非同时之人。
此诗如为欧作,则诗题误。
颇疑「欧阳询书」云云,仅指其字体为欧书,而非必欧本人之作。
)。

平平仄仄平仄平,平平仄仄仄平平。
平平仄仄仄仄平,仄仄平仄平平平。
平平平仄○平平,平平仄仄平平○。
平平仄平平仄平,○仄仄仄仄仄平。
平仄仄仄平仄平,仄仄平仄平平平。
○平仄仄平平平,仄仄○仄平仄○。
平○仄仄仄仄○,平平平平仄仄平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄平平平,平仄平平平仄平。
平平平仄仄仄平,仄仄仄仄平平平。