láng xié shān qīng fēng tíng
琅邪山清风亭 🔈
滁阳承乏多闲暇,时入山中访道安。
何处披襟却烦暑,清风亭上久盘还。
平平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
滁陽承乏多閒暇,時入山中訪道安。
何處披襟却煩暑,清風亭上久盤還。
平平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
滁阳的人们平日里时间多得空闲,常常进入山中去寻找宁静的道路。
不知何处才能解脱燥热之苦,我在清风亭上久久地徘徊思索。
总结:
作者身在滁阳,平日闲暇时常进山寻道安。但在炎热的夏季,他却苦恼于如何解脱烦躁。他在清风亭上久久地徘徊,思考着这个问题。
相关诗词:
琅邪三十二咏 琅邪山 (láng xié sān shí èr yǒng láng xié shān)
晋王曾此隐,释子住何年。
泉石无今古,图经有後先。
平平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
琅邪三十二咏 琅邪山门 (láng xié sān shí èr yǒng láng xié shān mén)
双鹤栖华表,仙山自此通。
云霞自扃锁,尘土若为攻。
平平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
琅邪三十二咏 清风亭 (láng xié sān shí èr yǒng qīng fēng tíng)
松竹繁阴满,峰峦秀色并。
暑风从此度,别是一般清。
平平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
琅邪三十二咏 净镜亭 (láng xié sān shí èr yǒng jìng jìng tíng)
路转翬檐出,山回秀气多。
亭名不须看,对镜已如何。
平平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
琅邪三十二咏 醉翁亭 (láng xié sān shí èr yǒng zuì wēng tíng)
醉翁虽已没,遗构在山阿。
不比陶潜石,清时乐自多。
平平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
琅邪三十二咏 东峰亭 (láng xié sān shí èr yǒng dōng fēng tíng)
山中时节早,地势近春华。
岁岁东风至,先看傍砌花。
平平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
琅邪三十二咏 白云亭 (láng xié sān shí èr yǒng bái yún tíng)
路作两岐分,亭多聚白云。
无心本无恋,於此尙纷纷。
平平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
琅邪三十二咏 班春亭 (láng xié sān shí èr yǒng bān chūn tíng)
云木气氤氲,风光日日新。
丰謡随五马,来此听班春。
平平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。
成都运司园亭十首 潺玉亭 (chéng dōu yùn sī yuán tíng shí shǒu chán yù tíng)
使君漱流心,官府未始忘。
亭下玉谿水,扑碎白玉璫。
清耳不待洗,高怀自沧浪。
安得援瑶琴,写此声琅琅。
平平平仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄平平仄平仄,平平平仄仄平平。