自[zì] 惜[xī]
朝代:唐
[táng]
作者: 孟郊 [mèng jiāo]
倾[qīng] 尽[jìn] 眼[yǎn] 中[zhōng] 力[lì] ,
抄[chāo] 诗[shī] 过[guò] 与[yǔ] 人[rén] 。
自[zì] 悲[bēi] 风[fēng] 雅[yǎ] 老[lǎo] ,
恐[kǒng] 被[bèi] 巴[bā] 竹[zhú] 嗔[chēn] 。
零[líng] 落[luò] 雪[xuě] 文[wén] 字[zì] ,
分[fēn] 明[míng] 镜[jìng] 精[jīng] 神[shén] 。
坐[zuò] 甘[gān] 冰[bīng] 抱[bào] 晚[wǎn] ,
永[yǒng] 谢[xiè] 酒[jiǔ] 怀[huái] 春[chūn] 。
徒[tú] 有[yǒu] 言[yán] 言[yán] 旧[jiù] ,
慙[cán] 无[wú] 默[mò] 默[mò] 新[xīn] 。
始[shǐ] 惊[jīng] 儒[rú] 教[jiào] 误[wù] ,
渐[jiàn] 与[yǔ] 佛[fó] 乘[chéng] 亲[qīn] 。