自[zì] 警[jǐng]
朝代:宋
[sòng]
作者: 孙应时 [sūn yìng shí]
忿[fèn] 燥[zào] 肝[gān] 或[huò] 裂[liè] ,
惧[jù] 剧[jù] 胆[dǎn] 能[néng] 破[pò] 。
吾[wú] 身[shēn] 幸[xìng] 无[wú] 苦[kǔ] ,
及[jí] 兹[zī] 无[wú] 乃[nǎi] 过[guò] 。
虚[xū] 中[zhōng] 閲[yuè] 万[wàn] 物[wù] ,
谷[gǔ] 响[xiǎng] 聊[liáo] 应[yìng] 和[hé] 。
可[kě] 令[lìng] 蟆[ma] 蚀[shí] 月[yuè] ,
竟[jìng] 作[zuò] 蚁[yǐ] 随[suí] 磨[mó] 。
根[gēn] 危[wēi] 实[shí] 易[yì] 感[gǎn] ,
骤[zhòu] 咽[yàn] 忽[hū] 已[yǐ] 唾[tuò] 。
何[hé] 当[dāng] 安[ān] 如[rú] 山[shān] ,
持[chí] 用[yòng] 警[jǐng] 昏[hūn] 惰[duò] 。