自[zì] 警[jǐng]
朝代:宋
[sòng]
作者: 刘克庄 [liú kè zhuāng]
笔[bǐ] 枯[kū] 砚[yàn] 燥[zào] 自[zì] 伤[shāng] 悲[bēi] ,
文[wén] 体[tǐ] 全[quán] 关[guān] 气[qì] 盛[shèng] 衰[shuāi] 。
倚[yǐ] 马[mǎ] 纵[zòng] 难[nán] 挥[huī] 万[wàn] 字[zì] ,
骑[qí] 馿[lú] 尚[shàng] 足[zú] 课[kè] 千[qiān] 诗[shī] 。
奉[fèng] 盘[pán] 谁[shuí] 可[kě] 推[tuī] 盟[méng] 主[zhǔ] ,
撼[hàn] 树[shù] 人[rén] 方[fāng] 谤[bàng] 老[lǎo] 师[shī] 。
疑[yí] 有[yǒu] 更[gēng] 深[shēn] 於[wū] 此[cǐ] 者[zhě] ,
入[rù] 山[shān] 十[shí] 载[zǎi] 试[shì] 精[jīng] 思[sī] 。