依[yī] 韵[yùn] 和[hé] 王[wáng] 安[ān] 之[zhī] 少[shǎo] 卿[qīng] 谢[xiè] 富[fù] 相[xiàng] 公[gong] 诗[shī]
朝代:宋
[sòng]
作者: 邵雍 [shào yōng]
宠[chǒng] 辱[rǔ] 见[jiàn] 多[duō] 恶[è] 足[zú] 惊[jīng] ,
出[chū] 尘[chén] 还[huán] 喜[xǐ] 自[zì] 诚[chéng] 明[míng] 。
闲[xián] 中[zhōng] 气[qì] 象[xiàng] 乾[qián] 坤[kūn] 大[dà] ,
静[jìng] 处[chù] 光[guāng] 阴[yīn] 宇[yǔ] 宙[zhòu] 清[qīng] 。
素[sù] 业[yè] 经[jīng] 纶[lún] 无[wú] 少[shǎo] 愧[kuì] ,
全[quán] 功[gōng] 天[tiān] 地[dì] 不[bù] 虚[xū] 生[shēng] 。
野[yě] 人[rén] 何[hé] 幸[xìng] 逢[féng] 昌[chāng] 运[yùn] ,
一[yī] 百[bǎi] 余[yú] 年[nián] 天[tiān] 下[xià] 平[píng] 。