依[yī] 韵[yùn] 酬[chóu] 吴[wú] 春[chūn] 卿[qīng] 二[èr] 首[shǒu] 鹤[hè]
朝代:宋
[sòng]
作者: 范仲淹 [fàn zhòng yān]
华[huá] 亭[tíng] 孤[gū] 立[lì] 病[bìng] 时[shí] 身[shēn] ,
终[zhōng] 日[rì] 徘[pái] 徊[huái] 尚[shàng] 海[hǎi] 滨[bīn] 。
露[lù] 掌[zhǎng] 思[sī] 高[gāo] 还[huán] 警[jǐng] 夜[yè] ,
芝[zhī] 田[tián] 音[yīn] 断[duàn] 欲[yù] 伤[shāng] 春[chūn] 。
千[qiān] 年[nián] 灵[líng] 气[qì] 何[hé] 求[qiú] 药[yào] ,
八[bā] 变[biàn] 奇[qí] 姿[zī] 已[yǐ] 过[guò] 人[rén] 。
莫[mò] 厌[yàn] 在[zài] 阴[yīn] 犹[yóu] 寡[guǎ] 和[hé] ,
九[jiǔ] 臯[gāo] 非[fēi] 晚[wǎn] 见[jiàn] 精[jīng] 神[shén] 。