歌[gē]
朝代:唐
[táng]
作者: 宜春头陀 [yí chūn tóu tuó]
经[jīng] 世[shì] 学[xué] ,
经[jīng] 世[shì] 学[xué] 成[chéng] 无[wú] 用[yòng] 着[zhe] 。
山[shān] 中[zhōng] 乐[lè] ,
山[shān] 中[zhōng] 乐[lè] 土[tǔ] 堪[kān] 耕[gēng] 凿[záo] 。
瘿[yǐng] 飘[piāo] 有[yǒu] 酒[jiǔ] 同[tóng] 君[jūn] 酌[zhuó] ,
醉[zuì] 卧[wò] 草[cǎo] 庐[lú] 谁[shuí] 唤[huàn] 觉[jué] 。
松[sōng] 阴[yīn] 忽[hū] 听[tīng] 双[shuāng] 鸣[míng] (《中[zhōng] 国[guó] 医[yī] 籍[jí] 考[kǎo] 》卷[juàn] 七[qī] 十[shí] 引[yǐn] 作[zuò] 「鸠[jiū] 」)鹤[hè] ,
起[qǐ] 来[lái] 日[rì] 出[chū] 穿[chuān] 林[lín] 薄[báo] 。
(见[jiàn] 《道[dào] 藏[cáng] ·[·] 太[tài] 平[píng] 部[bù] 》收[shōu] 《急[jí] 救[jiù] 仙[xiān] 方[fāng] 》卷[juàn] 六[liù] 十[shí] 《仙[xiān] 授[shòu] 理[lǐ] 伤[shāng] 续[xù] 断[duàn] 仙[xiān] 方[fāng] 序[xù] 》引[yǐn] )。