奉[fèng] 祠[cí] 东[dōng] 归[guī] 其[qí] 一[yī]
朝代:宋
[sòng]
作者: 蔡戡 [cài kān]
老[lǎo] 来[lái] 不[bù] 复[fù] 叹[tàn] 飘[piāo] 零[líng] ,
游[yóu] 宦[huàn] 真[zhēn] 如[rú] 水[shuǐ] 上[shàng] 萍[píng] 。
绵[mián] 力[lì] 何[hé] 堪[kān] 分[fēn] 阃[kǔn] 寄[jì] ,
宽[kuān] 恩[ēn] 犹[yóu] 许[xǔ] 奉[fèng] 祠[cí] 庭[tíng] 。
休[xiū] 夸[kuā] 仙[xiān] 去[qù] 骑[qí] 鲸[jīng] 李[lǐ] ,
剩[shèng] 喜[xǐ] 归[guī] 来[lái] 化[huà] 鹤[hè] 丁[dīng] 。
料[liào] 得[dé] 亲[qīn] 朋[péng] 相[xiāng] 慰[wèi] 藉[jiè] ,
还[huán] 惊[jīng] 双[shuāng] 鬓[bìn] 失[shī] 青[qīng] 青[qīng] 。