读[dú] 经[jīng]
朝代:宋
[sòng]
作者: 释清远 [shì qīng yuǎn]
不[bù] 染[rǎn] 而[ér] 染[rǎn] 妄[wàng] 本[běn] 虚[xū] ,
染[rǎn] 而[ér] 不[bù] 染[rǎn] 悉[xī] 无[wú] 余[yú] 。
本[běn] 虚[xū] 自[zì] 是[shì] 能[néng] 成[chéng] 事[shì] ,
体[tǐ] 浄[jìng] 何[hé] 妨[fáng] 应[yìng] 万[wàn] 殊[shū] 。
断[duàn] 妄[wàng] 证[zhèng] 真[zhēn] 心[xīn] 岂[qǐ] 息[xī] ,
非[fēi] 真[zhēn] 非[fēi] 妄[wàng] 智[zhì] 还[huán] 迂[yū] 。
了[le] 真[zhēn] 了[le] 妄[wàng] 如[rú] 无[wú] 碍[ài] ,
自[zì] 在[zài] 圆[yuán] 明[míng] 始[shǐ] 是[shì] 珠[zhū] 。